Chương 657: Đánh Trả
Chương 657: Đánh Trả
Chương 657: Đánh Trả
Tôn mẫu nghe tình cảnh trước có sói sau có hổ của nàng ấy, nhất thời cũng rất lo lắng, sau đó hỏi: "Nếu không thì con cứ trở về ở đi, còn vương phủ thì cứ giao cho quản gia trông nom."
"Không được, bây giờ quay về khác gì công khai nói với mọi người rằng nữ nhi thật sự mang thai. Cho nên nữ nhi còn phải quay về, cố gắng kéo dài thời gian, chờ thai ổn định thì tốt rồi."
"Vậy con nhất định phải cẩn thận nha."
"Yên tâm đi, cho dù không tốt thì trong phủ vẫn còn quản gia, con sẽ nói với ông ấy một tiếng, để ông ấy giúp con một tay."
"Được thôi, có việc nhớ gửi thư." Tôn mẫu nói xong thì kêu người vào bếp cầm một ít điểm tâm mà nàng ấy thích ăn, sau đó đưa nàng ấy trở về.
Ban đêm, Chu Oánh rửa mặt xong thì triển khai thần thức nhìn về phía Khang vương phủ.
Đúng lúc, Khang vương đang chơi với con, Chu Giai Dĩnh đang tắm.
Chu Oánh thấy vậy, ánh mắt lóe lên một ý cười xấu xa, sau đó lấy hai bao dịch enzim từ trong phòng kho ra, bỏ vào trong chén nước của Chu Giai Dĩnh.
Quả nhiên sau khi tắm rửa xong, nàng ta cũng không kiểm tra, uống một ngụm hết sạch.
Sau đó, lúc hai người cùng nhau làm chuyện xấu hổ, bụng Chu Giai Dĩnh bắt đầu kêu ùng ục ùng ục, chỉ chốc lát sau, tiếng đánh rắm bủm bủm không dứt bên tai.
Khang vương lập tức không còn chút hào hứng nào, vẻ mặt ghét bỏ đi ra ngoài, đi thẳng đến chính viện.
Chu Giai Dĩnh tức giận liên tục thét lên, đập nát ấm nước và cái chén trên giường.
Tuy nhiên nhanh chóng không thể tức giận nổi, mà đi thẳng đến nhà xí.
Chu Oánh thấy vậy thì hả hê nói: "Đáng đời, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu."
Còn nếu kiểm tra thì nàng cũng không sợ, trình độ hiện tại không thể tra ra enzim, cuối cùng nàng ta cũng chỉ có thể tự nhận mình không may.
"Nàng làm chuyện xấu gì thế, vẻ mặt cười xấu xa." Cố Thừa Duệ rửa mặt xong thì đi tới tò mò hỏi.
Chu Oánh cũng không giấu diếm hắn, nói cho hắn chuyện nàng trêu chọc người khác.
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút rồi cười nói: "Sẽ không khiến cho Khang Vương có ám ảnh trong lòng chứ."
"Vậy phải xem năng lực chịu đựng tâm lý của hắn ta rồi."
"Cũng đúng, chúng ta cũng nên làm chuyện xấu hổ rồi." Cố Thừa Duệ nói xong thì nhấc chăn mền chui vào trong chăn.
Hôm sau, sau khi tảo triều, Hoàng Thượng giữ Cố Thừa Duệ lại hỏi: "Nghe nói trên yến tiệc hôm qua, lúc sau hoàng hậu có chút thất thố, không tạo thành ảnh hưởng không tốt với phu thê các ngươi chứ?"
"Không có."
"Vậy, các ngươi... , có cần trẫm tìm cho ngươi mấy mỹ nhân không?"
Cố Thừa Duệ vội vàng xua tay nói: "Không cần, chúng ta không phải không thể có, mà là hiện giờ không muốn. Sau thời gian bận rộn này, ổn định lại rồi đương nhiên sẽ có.
Hơn nữa, Cố gia chúng ta hiện tại lại không có gia sản để kế thừa, cho dù không có con cũng không sao."
Hoàng Thượng nghe vậy thì ngơ ngác một chút hỏi: "Nhưng có từng oán trẫm không?"
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, hiểu ra ông ta nói chuyện xét nhà sau đó, lắc đầu nói: "Không có, dù sao nhà họ Cố cũng đã thật sự làm sai, ngài làm việc theo nếp, làm sai chỗ nào chứ."
Hoàng Thượng thấy ánh mắt hắn sáng rõ, không có một tia trốn tránh, cười nói: "Vậy ngươi cảm thấy trong mấy vị hoàng tử trưởng thành, ai thích hợp kế thừa hoàng vị nhất?"
"Đây là chuyện nhà của ngài, thần không tiện nhiều lời."
"Chuyện nhà? Hay cho một câu chuyện nhà? Vậy ngươi cảm thấy trẫm nên chọn hạng người gì để kế thừa hoàng vị."
Cố Thừa Duệ kinh ngạc nhìn về phía ông ta, nhất thời không chắc ông ta có ý gì.
Bởi vậy nói rất trung lập: "Là người trong lòng có người trong thiên hạ, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, không có được lòng dân, sợ là Hoàng Thượng cũng không ngồi lâu được."
"Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."Hoàng Thượng âm thầm nói thầm.
Một lát sau, khua tay nói: "Nếu không có bệnh gì, vậy có con sớm một chút đi, cũng tiện chặn miệng đám người."