Chương 665: Nằm Mơ
Chương 665: Nằm Mơ
Chương 665: Nằm Mơ
"Là Trần Bằng." Trưởng tộc vừa nói xong lời này đã nhìn thấy Cố Tử Di, ông ta nói: "Tử Di, con đưa hai đứa nhỏ về nhà, chuyện còn lại giao cho chúng ta là được."
Bởi vì ông ta biết rất rõ không thể lúc nào cũng cho phép Trần Bằng mời người ở bên ngoài tới nếu không để Trương gia biết chuyện sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Tử Di.
Vương thị nghe xong tức giận trừng mắt nhìn trưởng tộc rồi lại nhìn Cố Tử Di nói: "Tử Di, trước tiên hãy nói cho ta biết con đang nghĩ gì."
"Đó chỉ là người xa lạ mà con quen thuộc nhất mà thôi, nếu nương muốn có thể đánh đuổi hắn ta đi." Cố Tử Di nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng ấy vẫn chưa quên vết thương năm đó, khi ấy nếu không nhờ Trình Duệ kéo ra thì bây giờ có lẽ nàng ấy chẳng khác gì một đống bùn nhão.
Do đó giữa họ từ lâu đã không còn tình yêu mà giờ đây cũng chẳng còn hận thù, chỉ sót lại sự thờ ơ.
Nói xong nàng ấy dẫn hai đứa trẻ đi thẳng về căn phòng phía Tây.
Sau khi thấy hắn ta được trưởng tộc cho vào nhà, nàng ấy mới đưa hai đứa trẻ ra rồi về thẳng nhà mình.
Trên đường đi, Hoan Hoan ngập ngừng nói: "Nương, có phải cha con tới đây rồi không?"
"Đúng vậy, con có muốn gặp ông ấy không, nếu con muốn gặp thì hãy quay lại đi." Cố Tử Di có chút khẩn trương hỏi.
Thành thật mà nói thì nàng ấy không muốn họ gặp nhau.
Trong mắt tên họ Trần kia chỉ có sự nghiệp của bản thân chứ không hề quan tâm đến hai đứa con nên nàng ấy sợ con mình sẽ bị tổn thương.
Nhưng nếu không chịu để cho họ gặp nhau nàng ấy lại sợ sau này con gái sẽ oán trách mình, cuối cùng nàng ấy quyết định sẽ để con mình làm theo ý muốn.
Hoan Hoan do dự một lát rồi lắc đầu nói: "Không, con còn nhớ lần cha phái người đuổi theo chúng ta."
"Được rồi, không gặp, chúng ta về nhà thôi." Cố Tử Di mỉm cười sờ đầu cô bé rồi đi về nhà.
Về phần Hoan Hoan, tuy còn nhỏ nhưng cô bé vẫn nhớ rất rõ mình suýt bị Triệu thị hại chết như thế nào, cô bé cũng nhớ rằng cha mình chỉ quan tâm đến việc dỗ dành em trai và hoàn toàn phớt lờ cô bé.
Vì vậy ngay khi nghe tin bản thân sắp được về nhà, cô bé đã lập tức chạy đi.
Cố Tử Di hoàn toàn nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này.
Bên này, sau khi trưởng tộc để Trần Bằng vào nhà, ngay cả ly nước cũng không rót mà trực tiếp hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy? Nói xong mau chóng đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi."
Về phần những người khác, họ đều nhìn hắn ta với ánh mắt háo hức như thể họ sẽ bước tới và đánh hắn ta luôn nếu người này dám làm trái lời họ.
Đặc biệt là Vương thị - người như muốn bước tới và xé nát hắn ta.
Bà ta còn nhớ rõ ràng bộ dạng khi con gái mình về như thế nào, sau này hắn ta còn phái côn đồ đến khiến thanh danh của Cố Tử Di suýt chút nữa bị hủy hoại.
Trần Bằng thấy cả nhà họ Cố đều có ác cảm với bản thân, nếu nói hắn ta không sợ thì là nói dối.
Nhưng vì tương lai hắn ta đành phải cắn răng nói: "Lần này tiểu tế đến đây là vì muốn quay lại với Tử Di."
"Nhưng vì nàng ấy đã tái hôn nên con rể muốn đón hai đứa trẻ về để Tử Di có thể sống tốt hơn trong nhà chồng."
"Nằm mơ." Cố Thừa Ân lạnh lùng quát lên.
"Bọn họ cũng không phải đứa nhóc ba tuổi, đã mấy lần ngươi phái người đi giết ba người bọn họ mà giờ đây ngươi còn cho rằng bọn họ sẽ cùng ngươi quay về sao?" Trưởng tộc mỉa mai nói.
"Không phải, ta không có..."
"Ngươi không có đích thân phái người tới đây nhưng ngươi dám nói là mình không biết sao?" Trưởng tộc nói xong đột nhiên đứng dậy: "Ngươi đừng có chối, ngươi chỉ cần đi theo ta đến chỗ miếu Mẫu Thần, ở trước mặt mẫu thần thề nói ngươi không biết là được, ngươi có dám không?"
"Ta..." Trần Bằng run rẩy sau khi nghe điều này.
Câu chuyện Mẫu Thần hiện ra ở kinh thành và dùng sấm sét đánh người giờ đây có thể nói là đã truyền khắp cả thời nhà Minh nên sao hắn ta dám đến miếu Mẫu Thần để lập lời thề cơ chứ.
Rồi hắn ta nhìn gia đình Cố Tử Di đang vô cùng giận dữ và biết rằng nếu bản thân chỉ dựa vào cái mồm mà không làm được gì thiết thực thì sẽ không bao giờ có thể kiếm lợi gì từ họ nữa.