Chương 666: Không Có Cửa Đâu
Chương 666: Không Có Cửa Đâu
Chương 666: Không Có Cửa Đâu
Nghĩ đến đây hắn ta lập tức quỳ xuống đất mà lạy: "Trước đây ta quả thực là một kẻ khốn nạn khi đã không ngăn cản việc Triệu thị làm, xin ngài hãy tha thứ cho ta. Từ nay trở đi tiểu tế ta đây nhất định sẽ thay đổi cách cư xử và đối xử với hai đứa con của mình thật tốt."
Trưởng tộc nghe lời này xong thì đá thẳng vào ngực hắn ta nói: "Ngươi không có ngăn cản hả, nhất định là ngươi đã tham gia. Trước đây ngươi đã khuyến khích người tị nạn gây rối ở Đông Dương này, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm như vậy."
"Chuyện Tôn đại nhân bên kia và lời thú tội lúc đó của những kẻ kia, ngươi có muốn xem lại không?"
Sau khi Trần Bằng ngã xuống đất, trong mắt hắn ta hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn ta không ngờ bọn họ lại biết nhiều như vậy, nhưng sau đó...
Lần này căn bản trưởng tộc không cho hắn ta có cơ hội mở miệng mà trực tiếp nói: "Để ta suy nghĩ một chút về lý do vì sao lần này ngươi lại tự mình đến đây, có phải vì nhà họ Triệu không thể giúp được ngươi phải không? Hay bởi vì ai đó đã bắt đầu kiểm tra ngươi đúng không? Bây giờ ngươi muốn kéo ba người họ về chỉ vì muốn Trình Duệ nể mặt con gái và cháu của ta mà giúp ngươi vượt qua tại họa này đúng không?"
Ông ta ngừng rồi nói tiếp: "Trong đời này ta đã gặp rất nhiều người không biết xấu hổ nhưng người không biết xấu hổ và tự cho mình là đúng như ngươi thực sự rất hiếm. Ngươi còn xứng đáng làm người không? Năm đó Cố gia đã bảo lãnh cho ngươi đi thi, sau này lại giúp ngươi làm việc vặt, có việc nào mà không phải là làm hết lòng hết dạ chứ. Vậy mà khi Cố gia xảy ra chuyện thì sắc mặt của ngươi thay đổi còn nhanh hơn lật trang sách. Đúng vậy, chúng ta đã phạm tội, ngươi sợ bị liên lụy điều đó chúng ta hiểu và cũng sẽ không làm gì khiến ngươi phải xấu hổ, ngay cả khi ngươi ly hôn với Tử Di chúng ta cũng sẽ không nói gì nhưng điều mà ngươi sẽ không bao giờ thay đổi là để Triệu thị và người mẹ vô liêm sỉ của mình làm bẽ mặt ba người họ, thậm chí còn muốn lấy mạng của họ. Ngươi nói xem việc mình đang làm còn là việc con người có thể làm sao? Bây giờ ngươi cần họ và muốn họ giúp đỡ vậy ta nói cho ngươi biết không có cửa đâu nên hãy bỏ cuộc đi thôi."
"Ngươi đi đi, bằng không đừng trách chúng ta ra tay." Cố Thừa Ân lúc này mới mở cửa đuổi khách.
"Cút đi." Vương thị đứng dậy kéo hắn ta ra ngoài.
Trưởng tộc nhìn thấy vậy lập tức ngăn cản bà ta vì biết Trần Bằng rất trọng thể diện mà con người hắn ta máu lạnh và tàn nhẫn nên nếu bọn họ thật sự lôi hắn ta ra ngoài khiến hắn ta mất mặt có khi người này sẽ cắn chặt bọn họ trước khi chết, như vậy thật không đáng.
Sau đó ông ta nói với Trần Bằng: "Ngươi đi đi, chúng ta không ngu ngốc nên sẽ không để ngươi lợi dụng lần nữa đâu. Ngươi đừng đến đây nữa, Cố gia chúng ta sẽ không bao giờ thừa nhận ngươi là thân thích nữa."
Trần Bằng thấy không có chỗ để chuộc lỗi, cũng không tiện ở lại nên đành đứng dậy vỗ nhẹ bụi bặm trên quần áo rồi đi ra ngoài.
Đồng thời hắn ta cũng đang nghĩ cách trả đũa cho sự sỉ nhục ngày hôm nay của bọn họ.
"Nhìn xem, cái kiểu lúc cần thì nịnh nọt, không cần thì quay đít bỏ đi này thật không đáng để chúng ta qua lại mà. Lúc đó thật sự là mù rồi mới có thể gả Tử Di cho kẻ này, chúng ta đã hại cả đời nó rồi." Sau khi Vương thị than trách xong thì bắt đầu khóc.
"Được rồi, chuyện đã xong mà Tử Di cũng đã thoát ra rồi nên không cần phải suy nghĩ về những chuyện không vui đó nữa."
"Lát nữa bà qua đó bảo Tử Di về nhà ở một thời gian, đợi hắn ta đi rồi lại tính tiếp." Trưởng tộc nói.
"Đúng đúng, tên nhãi này rất hung ác, chúng ta phải cẩn thận." Vương thị nói xong mới lau nước mắt rồi chạy ra ngoài.
Tuy nhiên bà ta không chạy đến nhà Cố Tử Di luôn mà đi đến chân núi mua nhang và nến, sau đó đến miếu Mẫu Thần đốt ba nén hương để cầu xin Mẫu Thần ban cho sự an lành, ban cho vợ chồng Cố Tử Di sự an toàn.
Trước khi đi bà ta cũng để lại một hai đồng bạc để thắp hương.
"Ai dô, mắt nhìn của nhà họ Cố trong việc chọn con rể thực sự chẳng ra sao cả. Người nào cũng tàn nhẫn hơn người trước, thậm chí người của tam phòng còn mất cả mạng." Cố Thừa Ân thở dài.