Chương 684: Thăm Dò
Chương 684: Thăm Dò
Chương 684: Thăm Dò
" Giống dại sao, có giống bí ngòi dại sao?"
" Có lẽ là có, nếu không thì giống bí ngòi bây giờ ở đâu ra chứ, không phải cũng là bị con người phát hiện ở môi trường hoang dã xong mang về nhà trồng ra đó sao.
Nhưng mà có lẽ cũng không dễ tìm.
Còn có lúa mạch, ta đã từng nhìn thấy lúa mạch dại rồi, đều có thể thử xem, nhưng mà chuyện này là một chuyện dài hơn mà gian khổ, phải kiên trì trong thời gian dài mới có thành quả được."
Trần Hách nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên tìm được phương hướng, đồng thời cũng hiểu rõ chuyện này quả thực là một công việc khó khăn, ít nhất phải đến vùng hoang dã để tìm giống vật dại về lai tạo trong thời gian dài, là đã không phải chuyện dễ dàng gì rồi.
Nhưng đổi lại hắn ta thấy xứng đáng, nếu như thật sự có thể nâng cao sản lượng, có thể giải quyết vấn nạn lương thực của biết bao nhiêu người đó.
Sau đó liền gật đầu nói: " Ta hiểu rồi."
" Ừm, hy vọng ngươi có thể kiên trì." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
Sau đó lại nói chuyện phiếm một hồi, rồi mấy người Trần Hách liền cáo từ rời đi rồi.
Đợi sau khi bọn họ đi xong, tắm rửa một phen xong, phu thê hai người liền trở về phòng ngủ, tiến vào phòng xong cài then cửa rồi liền trực tiếp tiến vào không gian.
Bên kia vì số phòng có hạn, Thạch Trúc với Hạ Hương chỉ có thể ngủ chung một phòng.
Nằm xuống giường, Hạ Hương hỏi: " Thạch Trúc tỷ, Phu nhân trước giờ vẫn luôn tận tâm tận lực như vậy sao?"
" Cũng phải xem là chuyện gì, ví dụ như là hôm nay, việc trồng trọt phải xem lễ tiết, người liền sẽ xuống ruộng giúp đỡ.
Còn có hôm nay mời khách, tay nghề của Ngô thẩm bình thường chúng ta ăn vẫn được, nhưng mà để tiếp khách thì thực sự là không ổn lắm, cho nên Phu nhân chỉ có thể tự tay làm."
" Thì ra là vậy."
" Ngươi đó, đến Cố phủ là coi như được hưởng phúc rồi, Phu nhân tuy rằng nghiêm khắc, nhưng mà chỉ cần không phạm sai lầm, người đối xử với hạ nhân đều rất tốt đó." Thạch Trúc nói đến đây thì hỏi: " Đúng rồi, các ngươi không phải đến từ phía Nam sao, ta nghe các ngươi nói cũng không có khẩu âm gì rõ ràng lắm nhỉ."
" Chủ yếu là do sống trong phủ thành, các lão gia phu nhân vì để cho tiện, thường sẽ yêu cầu nói tiếng phổ thông, cho nên tất cả mọi người vào trạm dịch thì đều sẽ học tiếng phổ thông.
Sau khi vào phủ, có người không sửa được, cả đời chỉ có thể làm mấy công việc nặng nhọc trong phủ."
Hạ Hương nói đến đây thì hỏi: " Thạch Trúc tỷ không cần phải như vậy sao?"
" Không cần, ta từ nhỏ đã đi bán nghệ trên khắp hang cùng ngõ hẻm ở phương Bắc rồi, cho nên khẩu âm là từ nhỏ đã như vậy rồi."
" Bán nghệ?"
"Đúng, ca hát tạp kỹ ấy, nên cũng luyện được ít quyền cước công phu, chính là nhờ vào chút võ công này mà được lọt vào mắt của Phu nhân đó."
" Thì ra là vậy, vậy bình thường Phu nhân thích ăn gì nhất thế?"
" Ngươi hỏi cái này làm gì?" Thạch Trúc lập tức cảnh giác.
Mấy sở thích không đáng ngại, không có gì phải giấu thì nàng ta có thể nói.
Nhưng có mấy sở thích đặc biệt, nhất là những sở thích như ăn uống, là trăm ngàn lần không được tiết lộ, nếu không sẽ rất dễ đem lại bất lợi cho Phu nhân.
Hạ Hương giật mình ngạc nhiên nói: " Cũng không có gì, chỉ là muốn học theo, sau này nếu lại phải ra ngoài sẽ không cần phu nhân chuyện gì cũng phải nhúng tay vào."
Mấy ngày nay thấy Thạch Trúc tuỳ tiện vui vẻ, không ngờ lại cảnh giác như vậy, đúng là sơ ý quá.
Thạch Trúc nhất thời không nhìn rõ ý đồ của nàng ta, chỉ có thể nói kiểu ứng phó: " Cũng đúng xem ra ta cũng phải bỏ ra chút thời gian để học thôi.
Nhưng mà phu nhân thích gì, ta cũng thật sự không nhìn ra, nhưng mà người không thích ăn đồ khô ngược lại là thật.
Ví dụ như mì trộn khô, tuy rằng chỉ là mì trộn sốt đặc, nhưng mà phu nhân cũng không thích ăn."
Sau đó, hai người lại thăm dò đối phương một lượt, nhưng ai cũng không nói lời thật lòng.
Cuối cùng nói qua nói lại liền ngủ mất.
Trong không gian, sau khi Chu Oánh tiến vào không gian, liền đặc biệt đến xem xét chuyện đê điều phía Nam một phen.
Thấy người phụ trách đê điều bây giờ là Tử Yến, tuy rằng vẫn ngày đêm làm việc, nhưng mà không còn gay gắt đánh đập mắng mỏ công nhân nữa, sử dụng vật tư cũng rõ ràng minh bạch, lúc này mới hoàn toàn yên tâm lại.