Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 696 - Chương 702: Để Mắt Đến

Chương 702: Để Mắt Đến Chương 702: Để Mắt Đến Chương 702: Để Mắt Đến
Hơn nữa, đây cũng không phải là một căn nhà trống mà đang có một gia đình năm người sinh sống, nhưng nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ma Cô.

Khi Chu Oánh vội vàng chạy qua cũng là lúc nàng nhìn thấy Ma Cô đang dẫn một người tuổi còn trẻ đi tới trước cửa nhà xa phu.

Sau đó, Ma Cô trèo tường vào rồi thổi thuốc mê vào trong phòng trước tiên.

Một lát sau, bà ta đi vào trong, làm đổ chiếc đèn dầu cạnh giường rồi chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Ma Cô lấy ra hai tờ ngân phiếu trị giá một nghìn lượng bạc đưa cho chàng trai trẻ và nói: "Tiểu Húc, nhà chúng ta chỉ còn ngươi là độc đinh thôi. Ngày mai, ngươi cầm số ngân phiếu này và rời khỏi kinh thành đi, sau đó tìm một chỗ nào đó thay hình đổi dạng, mua chút đất vườn rồi yên ổn sống qua ngày.

Phủ Định An Hầu này e là sẽ không trụ được lâu nữa đâu."

"Nhưng mà cô cô..."

"Không nhưng nhị gì cả, cô cô đã lớn tuổi rồi, cô cô không còn quan tâm đến sự sống hay cái chết nữa.

Vả lại mấy năm nay, trên tay ta đã dính đầy máu tươi, cũng tới lúc ta nên chuộc tội rồi.

Nhưng ngươi thì khác, mấy năm nay ta chưa từng để tay ngươi phải dính máu, ngươi hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống mới."

"Ta..."

"Ngươi là uy hiếp của ta, hiểu chưa?"

Người trẻ tuổi kia sửng sốt một lát, sau đó nặng nề gật đầu nói: "Vậy cô cô nhớ bảo trọng."

"Biết rồi, sau khi rời khỏi đây thì vĩnh viễn đừng quay trở lại."

"Vâng." Người trẻ tuổi nói xong bèn xoay người vội vã chạy đi.

Nhưng mỗi bước đi y đều quay đầu lại nhìn mấy lần, mãi cho đến khi Ma Cô cũng không quay đầu lại mà rời đi thì y mới chạy đi.

Qua những lời dặn dò của mấy người Ma Cô, Chu Oánh đã biết được gia đình năm người đang sống trong tiểu viện cũng là thành viên của Hầu phủ.

Hơn nữa, lão phụ nhân ở trong đó cũng là ma ma của lão phu nhân, nói trắng ra thì là gia tộc bọn họ có trách nhiệm phải bảo vệ đường hầm này.

Chu Oánh nhìn Ma Cô biến mất trong đường hầm, lần này nàng không đuổi theo nữa, nhưng nàng đã nhớ kỹ bà ta vì nàng cảm thấy cái người tên Ma Cô này cũng không phải là kẻ tội ác tày trời.

Mấu chốt là bà ta biết rất nhiều tin tức, có lẽ họ có thể loại trừ lão phu nhân thông qua bà ta để giảm bớt đi chuyện báo thù mà bà ta vẫn hằng mong muốn.

Chẳng mấy nàng chốc đã về đến tiểu viện của người chăn ngựa. Lúc này ánh lửa đã cháy ngùn ngụt, bốc cao rực lên tận trời, các cột và xà nhà cũng bắt đầu rơi xuống.

Dù xung quanh đang cháy nhưng người chăn ngựa vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Chu Oánh chần chờ một chút nhưng nàng vẫn ném người đó ra ngoài qua cửa sổ phía sau.

Nếu để hắn ta còn sống thì có lẽ hắn ta còn cắn ngược lại lão phu nhân một cái nữa đấy.

Sau đó, nàng đi kiểm tra khắp cả nước thông qua Miếu Mẫu Thần.

Cuối cùng, nàng chú trọng nhìn sơ qua quân doanh của phủ Đông Dương và Đông Châu.

Lúc này, mặc dù bên trong quân doanh Đông Dương rất yên bình nhưng lại khuyết thiếu dược liệu, rất nhiều quan binh bị thương không được trị liệu kịp thời.

Chu Oánh thấy vậy thì thẳng thắn vứt cho bọn họ một đống dược liệu mà họ đang cần gấp rồi mới ngừng lại.

Còn ở bên phía Đông Châu, nơi đây đang bị tổn thất nặng nề.

Bọn họ chia rõ thành hai phe, một phe đề nghị tiếp tục phái binh đi, phe còn lại giải thích rằng quân lực hai bên chênh lệch quá lớn; hơn nữa, họ đã mất đi cơ hội tốt nên không nên tiếp tục xuất binh nữa.

Chu Oánh không nghe bọn họ cãi cọ, nhưng nàng vẫn hiểu rõ nguyên nhân bọn họ xuất binh.

Khi nàng biết họ chỉ đơn thuần là ghét bỏ Đông Châu đất ít núi nhiều, hàng năm không có lương thực dư thừa; yêu thích đất đai trù phú và tài nguyên dồi dào của Đại Minh thì trong một khoảng thời gian ngắn, nàng đã không nói nên lời.

Mấu chốt là dân chúng Đông Châu có niềm tin vào Mẫu Thần thấp nhất, thế nên làm sao có chuyện bà ấy có thể vội vàng cho họ đồ gì đó miễn phí được?

Nghĩ đến đây, nàng bèn tìm đến vị quan lớn nhất của phe chủ hợp, người đó cũng là một tín đồ trung thành của Mẫu Thần rồi cho hắn ta mơ một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ ấy cũng không có nội dung cụ thể gì.

Chỉ có mấy cảnh bò, cừu đầy núi, cây ăn quả đầy vườn, gà vịt lang thang khắp nơi thôi.

Cuối cùng là cảnh dùng phân động vật để nuôi giun đất, sau đó dùng giun đất để chăn nuôi gà, vịt.

Chỉ cần bọn họ lợi dụng tài nguyên hiện có để cải thiện ngành chăn nuôi thì họ hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực ở Đông Châu.
Bình Luận (0)
Comment