Chương 701: Chờ Xem
Chương 701: Chờ Xem
Chương 701: Chờ Xem
"Thỉnh chủ tử trách phạt, chuyện lần này này thất bại rồi." Ma Cô nói xong bèn quỳ xuống.
"Sao lại thế này, ba mươi đại nam nhân cho dù không thể làm gì được hai người bọn họ thì cũng có thể đè chết họ mà." Lữ thị vừa nghe thế liền ngồi dậy nói.
"Có người đã cứu họ. Theo như xa phu đã trốn về nói thì lúc ấy đã giữ chân được họ rồi; không những thế, Cố Thừa Duệ còn bị thương.
Nếu như tiếp tục kiên trì thì bọn họ chắc chắn sẽ bị tra tấn đến chết.
Chỉ là đột nhiên lại có một đội kỵ binh chạy đến, đám người đó bắn chết vài người cộng thêm sự hỗ trợ của hai người bọn họ nên..."
"Kỵ binh, biết họ là người của ai không?" Con ngươi Lữ thị co lại, hỏi.
"Không rõ ràng lắm, lúc ấy xa phu ở xa nên hắn ta cũng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng có vẻ như bọn họ có quen biết nhau."
"Sau lại hai phu thê bọn họ được một nửa kỵ binh hộ tống vội vã đến bến tàu. Sau khi thẩm vấn, những người còn lại bị giết sạch và chôn ở bãi cỏ đối diện à?
"Thẩm vấn, bọn họ có biết thân phận của ngươi không?"
"Hẳn là không biết đích, lúc nô tỳ đi tìm bọn họ có đội đấu lạp."
"Thế ngươi nhanh dẫn người đi xử tử cái tên xa phu kia đi, nhớ kỹ, việc này tuyệt không đối không được tiết lộ ra ngoài."
Nếu dự đoán của bà ta là đúng thì những kỵ binh đó chính là người của Thụy Vương .
Nếu như bị hắn ta điều tra ra thì hắn ta chắc chắn sẽ làm ầm chuyện này lên, đến lúc đó làm phiền đến hoàng hậu và đại hoàng tử thì lão gia cũng không giữ được chúng ta đâu."
"Vâng, nô tỳ sẽ đi thu xếp ngay." Ma Cô nói xong bèn quay trở lại cánh cửa nhỏ.
Ma Cô vừa đi, sắc mặt của Lữ thị trở nên xấu hẳn đi. Sau đó, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão thân cũng không tin các ngươi có thể được người khác cứu nhiều lần như vậy, về sau cứ chờ xem."
Nói xong, bà ta thu dọn chăn bông trên giường trông như có người đang ngủ trên đấy.
Sau đó, Lữ thị mặc quần áo rồi bước qua cánh cửa nhỏ.
Chu Oánh thấy vậy bèn tò mò đi theo. Sau khi nàng đi vào liền phát hiện bên trong có một đường hầm, nhưng dựa theo khoảng cách sau khi ra khỏi phủ thì nơi đây sẽ được chia thành hai con đường. Lữ thị đi bên trái còn Ma Cô đi bên phải.
Đường hầm bên trái nhanh chóng dẫn đến một tiểu viện xinh xắn.
Điều làm cho Chu Oánh cảm thấy bất ngờ là sau khi đi ra, nơi ấy lại có một tòa từ đường, bên trong thờ phụng hai hàng bài vị của bộ tộc Lữ thị. Nhìn thì đó đều là họ hàng gần của bà ta.
Chỉ thấy Lữ thị thắp ba nén nhang lên đầu tiên rồi mới nói: "Cha, nương, đại ca...
Mặc dù lần này không giết được bọn họ để báo thù cho mọi người nhưng ta xin ở trong này thề, chỉ cần ta còn sống thì ta nhất định sẽ thay mọi người báo thù."
Nói xong, bà ta cứ lẩm bà lẩm bẩm và khóc lóc một lúc rồi mới xoay người quay trở về.
Nhìn từng bước chân nặng nề của bà ta, trong khoảng thời gian ngắn, Chu Oánh thật sự không biết nên hận hay thương hại bà ta.
Thành thật mà nói, làm một nữ nhân, chính mình và nhà mẹ đẻ đang hỗ trợ lẫn nhau trong nhiều năm đột nhiên một bên bị giết chết, đối với bà ta mà nói thì đó quả là chuyện khiến bà ta đau lòng.
Nhưng người đáng thương người tất có chỗ đáng giận, nếu bọn họ không làm ra đủ loại chuyện xấu xa, còn muốn ám sát cả Thụy Vương thì bọn họ cũng sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.
Cho nên nói có quả tất có nhân, đây chỉ có thể nói là báo ứng của bà ta.
Sau đó, nàng cẩn thận quan sát tiểu viện và nhanh chóng tìm thấy một tầng hầm dưới bàn trưng bài vị.
Thứ nằm bên trong thật sự đã khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Có khoảng hai mươi hộp đựng các loại thư pháp cổ và châu báu trang sức. Mặc dù mỗi hộp chỉ khoảng mười thạch nhưng nhưng chúng lại trông khá bắt mắt.
Chưa kể, bên cạnh chất đầy những thỏi vàng cao đến non nửa mặt tường, cùng với khoảng hai mươi hộp đựng một trăm lượng bạc.
Con số này còn nhiều hơn khoảng ba lần so với những gì Dương Thế Thành sở hữu ở thời điểm ấy.
Bà ta chỉ là lão phu nhân của chi thứ hai thôi đấy, thế thì toàn bộ phủ Định An Hầu kia còn có nhiều đến mức nào?
Nghĩ đến đây, nàng không đả thảo kinh xà mà nhanh chóng đi ra ngoài theo Ma Cô. Ở phía bên này, sau khi đi ra thì điểm đến cũng là một tiểu viện, nhưng rõ ràng là tiểu viện ở nơi này cũ nát hơn rất nhiều.