Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 694 - Chương 700: Cuộc Sống Xa Xỉ

Chương 700: Cuộc Sống Xa Xỉ Chương 700: Cuộc Sống Xa Xỉ Chương 700: Cuộc Sống Xa Xỉ
"Các ngươi yên tâm đi, tất cả đều đã được xử lý sạch sẽ rồi, bọn họ sẽ không sẽ tìm đến làm phiền các ngươi đâu." Trương Bình mỉm cười gật đầu nói.

Đương nhiên hắn ta cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, hắn ta thật sự đã thẩm vấn những người này rồi.

Nói trắng ra thì chúng cũng chỉ là một nhóm cướp chuyên đi cướp đồ nhà người ta thôi, suốt mấy năm nay, chúng ỷ vào việc mình có chút bản lĩnh mà đã gây họa cho không ít người dân.

Đúng lúc người bên Lữ thị đang muốn tìm người giải quyết hai phu thê các nàng nên mới tìm đến bọn họ và sắp xếp để cho họ tới đây.

"Làm sao mà Lữ thị biết được tin tức chúng ta rời kinh thành vậy, bọn họ có đề cập đến chuyện đó không?" Chu Oánh trầm tư hỏi.

Chẳng lẽ là Hạ Hương là người đã tiết lộ tin tức? Nhưng mấy ngày nay nàng cũng không có ra khỏi nhà mà, chẳng lẽ trong phủ còn mật thám khác mà nàng chưa phát hiện ra?

"Chuyện này thì thật sự không rõ lắm, bọn họ chỉ nói là mình nghe lệnh làm việc, những việc khác thì bọn họ cũng không biết." Trương Bình lắc đầu đáp.

"Chuyện hôm nay thật sự là cực khổ cho Trương tướng quân rồi. Bao giờ về kinh thành, tiểu đệ sẽ mời ngươi ăn một bữa tiệc lớn." Cố Thừa Duệ nói.

"Được, Trương Mỗ nhớ kỹ rồi.

Các ngươi cứ bận đi, ta phải đi đến chỗ Chu tướng quân để báo cáo kết quả công tác đây."

"Được, bao giờ ngươi về thì chúng ta lại tán gẫu." Cố Thừa Duệ nói xong bèn tiễn hắn ta ra ngoài.

Sau đó, hai người đưa Cố Thành Lâm ra ngoài ăn bữa cơm, thấy trong quán cơm có bán canh bồ câu, Cố Thừa Duệ bèn mua cho mình một phần và đóng gói một phần mang về. Sau khi đưa canh cho Thụy Vương, hắn liền xoay người trở về phòng.

Đến lúc Cố Thành Lâm chuẩn bị trở về phòng, Chu Oánh hỏi: "Có cần người đi cùng đệ không?"

"Không cần, ta không sợ đâu." Cố Thành Lâm ngớ ra một chút, sau đó hắn ta ngay lập tức đỏ mặt lắc đầu.

Tiếp đó, hắn ta trực tiếp đẩy cửa và bước ra ngoài.

Chu Oánh thấy vậy thì cười cười, cũng không hỏi lại mà xoay người trở vào phòng.

Nhưng Cố Thừa Duệ lại đi theo sau tò mò hỏi: "Ý của nàng là Cố Thành Lâm sợ ngủ một mình à?"

"Ta cảm thấy nguyên nhân chính là do hôm nay đệ ấy bị dọa sợ nên mới có chút rụt rè như vậy."

Cố Thừa Duệ nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, nhất thời hiểu rõ.

Cố Thành Lâm chỉ là một đứa nhóc choai choai chưa từng nhìn thấy máu, thế nên khi nhìn thấy tình cảnh đánh đánh giết giết sẽ không thể tránh khỏi việc bị hoảng sợ; chính vì thế phải nhanh chóng khai thông cho hắn ta, nếu không thì sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Sau đó hắn bèn nói: "Thế nàng đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ ngủ cùng nó."

"Được, đúng lúc ta cũng muốn về không gian xem thử xem tình huống bên Lữ thị đang như thế nào."

"Thế chúng ta hẹn thời gian là đi, bao giờ đến giờ Tý thì nàng đi ra đón ta." Cố Thừa Duệ nói xong liền đi thẳng đến phòng cách vách, cũng khóa cửa lại từ bên ngoài.

Còn Chu Oánh thì ngược lại, nàng trực tiếp tiến vào không gian. Sau khi tìm được phủ Định An Hầu thông qua Miếu Mẫu Thần, nàng dừng hình ở trên người Lữ thị.

Lúc này, Lữ thị đang dùng bữa dưới sự hầu hạ của hạ nhân, không thể không nói, quy cách còn xa xỉ hơn cả hoàng thượng.

Có tám món và một món canh, mỗi món đều vô cùng đẹp mắt, sự kết hợp cũng rất hợp lý.

Thừa dịp bà ta đang ăn cơm, Chu Oánh bèn đánh giá cả phủ Định An Hầu một lần.

Không thể không nói, một đám đúng là một lũ giảo hoạt, trong phủ không hề có thứ gì không nên có.

Lại càng không có chuyện để một số đồ vật quan trọng trong phủ giống như Dương Thế Thành.

Nhưng không thừa nhận cũng không được, cuộc sống bên trong phủ Định An Hầu thực sự còn xa hoa hơn cả cuộc sống nơi hoàng thành vương cung.

Cuối cùng, sau khi đã tìm một vòng, không phát hiện ra thứ có giá trị gì, nàng liền quay trở lại chỗ Lữ thị.

Lúc này, Lữ thị đã ăn uống no nê, bên người đang có hai nha hoàn hầu hạ; họ đang giúp bà ta xỉa răng và súc miệng.

Sau khi xong việc, bà ta hoạt động trong phòng một hồi, thưởng thức phật châu một lát rồi mới để bọn hạ nhân lui xuống.

Chờ đến khi tất cả mọi người đã đi rồi, Lữ thị mới nhìn về phía một cánh cửa nhỏ, nói: "Ma Cô, xuất hiện đi."

"Nô tỳ Ma Cô ra mắt qua chủ tử." Sau khi Ma Cô tiến vào, bà ta bước tới rồi quỳ xuống nói.

"Mọi chuyện lần này thế nào? Có thành công không?"
Bình Luận (0)
Comment