Chương 708: Phản Kích 3
Chương 708: Phản Kích 3
Chương 708: Phản Kích 3
Cố Thành Lâm mặc dù không biết nàng có ý định gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gom đèn dầu của mấy phòng chung quanh.
Chờ hắn ta đem tới, Chu Oánh bỏ thuốc mê vào trong đèn dầu, cũng dùng giấy cửa sổ bao quanh, đề phòng dầu bị đổ.
Sau khi làm xong trực tiếp đốt một ngọn đèn, sau đó trực tiếp quăng vào giữa năm người.
Sau khi ngọn đèn dầu rơi xuống, ầm một tiếng nổ tung, đồng thời cũng cháy, dĩ nhiên thuốc mê cũng nhanh chóng tản ra.
Bốn người hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trong nháy mắt bị đốt cháy.
Nhưng dầu ít sàn nhà còn bằng đá, cho nên chờ đốt cháy quần áo và tóc của bọn chúng thì lửa đã tắt.
Chu Oánh thấy vậy nói: "Xách đèn dầu về nhà."
Nói xong sau tự xách hai ngọn đèn dầu vào phòng, Cố Thành Lâm lập tức xách hai ngọn đèn còn lại đi theo.
Đồng thời, năm người quần đen vừa rút lui, Chu Hoài Minh lập tức mang theo năm người lui vào trong nhà, nhanh chóng vây giết người áo đen phá cửa sổ tiến vào.
Chờ Chu Oánh xong xuôi, bên này cũng gần xong hết rồi.
Thụy Vương cũng từ trong nhà đi ra.
Người áo đen thấy vậy cũng biết, kế hoạch thất bại, lập tức bỏ chạy tứ tán, có người xông về phía cửa hông, có người thì định leo tường mà chạy.
Nhưng Trương Bình làm sao có thể để bọn họ như nguyện, lần nữa bắt đầu phản kích.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì lập tức vui lên, hắn chờ chính là thời điểm này, sau đó đưa tay nói: "Nha đầu, cho ta bột ngứa."
Chu Oánh vừa nghe lập tức đứng dậy đưa cho hắn bốn túi, đồng thời đưa bốn ngọn đèn dầu cho hắn nói: "Trong đèn ta bỏ thuốc mê."
Cố Thừa Duệ vừa nghe lập tức hiểu ý nàng, sau đó lần lượt ném đèn dầu sang hai bên tường.
Nhưng mặc dù đèn ném tới, nhưng đèn bị tắt nửa đường.
Lúc Trương Bình thấy cái Cố Thừa Duệ ném là đèn dầu, chỉ cho rằng hắn muốn dùng lửa ngăn cản người áo đen leo tường chạy trốn.
Cho nên thấy lửa không bùng lên, trực tiếp lấy tay cầm trong tay bọn binh lính ném tới.
Lập tức bờ tường đã cháy, khiến cho người muốn thông qua leo tường chạy trốn chỉ có thể lùi lại.
Một lát sau, người áo đen gần chân tường phụ cận bắt đầu mơ hồ.
Tất nhiên binh lính cũng không tránh được.
Cố Thừa Duệ thấy Trương Bình muốn tiến lên, lập tức hô: "Trong đèn dầu có thuốc mê, không cần khẩn trương."
Nói xong, cầm ná thun bắt đầu bắn bột ngứa về phía cửa hông.
Nhưng vẫn có người áo đen may mắn chạy thoát.
Thấy vậy Cố Thừa Duệ cũng không có cách nào.
Sau đó xin Chu Oánh thuốc giải cho thuốc mê, Chu Oánh thấy Cố Thành Lâm trong phòng, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng của bọn họ để lấy.
Sau đó Cố Thừa Duệ lấy thuốc giải đi tới hậu viện, giải độc cho binh lính trúng thuốc mê.
Rất nhanh tất cả những người áo đen đã bị xử tử.
Kết quả lại không tìm được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào, thậm chí ngay cả ngân lượng cũng không để lại.
Sau khi xong việc, Chu Hoài Minh vỗ vai Cố Thừa Duệ nói: "Hôm nay thật sự cám ơn các ngươi, tiếng hét kia là của muội phu đúng không."
"Phải, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây." Cố Thừa Duệ nói.
"Biểu ca, huynh đi thông báo với Liêu thúc, nơi này giao cho ông ấy xử lý, chúng ta lập tức lên đường." Thụy Vương lúc này mở miệng nói.
"Vương gia, vết thương của ngài không thể đi đường vất vả." Hà đại phu lập tức khuyên nhủ.
"Không chết là được, cứ chờ tiếp nói không chừng chúng ta đều phải chết." Thụy Vương nói xong đi thẳng vào nhà.
Mọi người vừa nghe cũng không khuyên nữa, dù sao lần ám sát này đúng là có một thì có hai.
Cứ trì hoãn tiếp, sẽ khiến đối phương có thời gian chuẩn bị, đối với bọn họ mà nói lại càng không có lợi.
Sau đó mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, đi suốt đêm tới kinh thành.