Chương 712: Hồi Phủ
Chương 712: Hồi Phủ
Chương 712: Hồi Phủ
"Năm đó dù Cố Gia là nhà giàu nhất Đại Minh, nhưng suy cho cùng thì nền tảng có chút nông cạn, vì vậy có hơi ít thư hoạ đồ cổ. Nhưng ngược lại châu báu, vàng bạc đồ trang sức lại rất nhiều. Vì vậy nếu đoán không lầm thì bên trong trang sức và thỏi vàng chiếm tỷ số khá lớn."
Ở một bên khác, sau khi trở về phủ, Chu Hoài Minh thấy sắc mặt Thuỵ Vương có chút tái nhợt doạ người, liền lập tức sai người đỡ hắn ta vào tiền viện thư viện của mình, Hà đại phu cũng kiểm tra miệng vết thương cho Thuỵ Vương ngay.
Sau khi kiểm tra xong, Hà đại phu thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may trước đó Cố đại nhân đã khâu lại hết tất cả vết thương, mặc dù nứt ra nhưng cũng không có gì đáng ngại, thay thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
"Vậy thì tốt, nhưng sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
"Một là mất máu quá nhiều, bị tổn thương nguyên khí. Hai, nói thẳng ra là vẫn khó chịu đi đường vất vả tạo thành, tiếp đó chỉ cần tẩm bổ thật tốt là được rồi." Sau khi Hà đại phu nói xong cũng thay thuốc xong rồi.
"Vậy thì tốt, ông cũng bận cả một đêm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, ở đây giao lại cho ta."
"Vâng, vậy lão phu xin cáo lui." Sau khi Hà đại phu nói xong, xách hộp thuốc đi ra ngoài.
Ông ấy vừa đi, Phùng quản gia vừa mặc y phục vừa xông vào, liếc về phía Thuỵ Vương đang nhắm mắt, sau đó nhìn Chu Hoài Minh hỏi: "Biểu thiếu gia, vết thương của vương gia thế nào rồi, không có gì đáng ngại chứ?"
"Vẫn tốt, mệt mỏi một đêm rồi để huynh ấy nghỉ ngơi chút đi." Sau khi Chu Hoài Minh nói xong cùng với ông ấy ra khỏi phòng ngủ, sau đó hỏi: "Dạo gần đây có người tìm tới phủ quấy rối nữa không?"
"Từ sau khi lão nô theo vương phi đến chỗ hoàng thượng cáo trạng, thì trước mắt coi như vẫn yên ổn."
"Vậy thì tốt, chuyện khác chờ mai rồi nói."
"Có cần gọi vương phi tới bồi vương gia."
Chu Hoài Minh lắc lắc đầu, ngáp một cái nói: "Không cần, sớm mai nói tiếp, ta trông ở đây."
"Vậy được, lão nô lui xuống trước."
Trong nháy mắt, trời đã sáng rồi, hai người Tôn Diệu Khả và Cố Uyển Ninh, cũng nhận được tin tức sau nửa đêm Thuỵ Vương đã về phủ và bị thương nặng.
Sau khi ăn sáng, Cố Uyển Ninh bắc nồi đất để lửa nhỏ nấu, ninh một nồi cháo gạo kê, táo đỏ, đậu đỏ.
Sau đó đóng hộp xách đi, đi một chuyến đến chính điện, sau đó nàng ấy và Tôn Diệu Khả hai người cùng tới tiện viện.
Vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị sai người đến phòng bếp bưng cơm của Chu Hoài Minh lên, lúc biết được các nàng tới, lập tức đứng dậy ra ngoài đón nói: "Chào buổi sáng hai tỷ muội."
"Chào biểu ca, đêm qua khổ cực huynh rồi." Tôn Diệu Khả nói đến đây liền hỏi: "Vương gia sao rồi, tỉnh chưa?"
"Vừa mới tỉnh, các ngươi vào đi, vừa hay ta đi tới phòng bếp tìm chút đồ ăn." Chu Hoài Minh nói xong sau đó lại ngáp một cái, đi ra ngoài.
Tôn Diệu Khả thấy vậy liền đi cùng Cố Uyển Ninh vào phòng ngủ.
Đúng lúc Thuỵ Vướng muốn dậy, Cố Uyển Ninh lập tức để hộp thức ăn trên đầu giường, sau đó nâng hắn ta dậy hỏi: "Vương gia muốn xuống giường, hay là?"
"Nằm lâu quá, ngồi chút."
Cố Uyển Ninh sau khi nghe vậy liền kê gối và đệm sau lưng hắn ta nói: "Vương gia, vừa vặn chưa?"
"Rất tốt." Thuỵ Vương gật đầu nói.
"Vương gia chắc là đói rồi, vừa hay Cối muội muội nấu rồi, cháo gạo kê, ngài ăn chút dưỡng dạ dày. Buổi trưa, thần thiếp sẽ bảo phòng bếp hâm cháo gà nhân sâm cho ngài." Lúc này Tôn Diệu Khả ngồi trên băng ghế cạnh giường nói.
Cố Uyển Ninh vừa nghe, liền múc một chén cháo, sau khi khuấy mấy cái ngồi cạnh giường nói: "Thần thiếp đút người ăn nhé."
"Không cần, mặc dù ta bị thương, nhưng vẫn bưng được một chén cháo." Thuỵ Vương nói xong sau đó nhận chén cháo, cúi đầu ăn.