Chương 713: Chuyện Hài Lòng
Chương 713: Chuyện Hài Lòng
Chương 713: Chuyện Hài Lòng
Đồng thời từ khoé mắt nghiêm túc quan sát hai nữ nhân, cả hai đều căng thẳng nhìn chằm chằm mình, không hề có chút dáng vẻ ganh ghét ghen tị nào, ngược lại còn phối hợp rất tốt.
Trong lòng lập tức có chút kỳ lạ, cũng không biết bọn họ không quan tâm mình, hay là số mình quá tốt, lấy được hai nữ nhân đều rộng lượng hiền lành.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của họ, cảm thấy khả năng là vế sau nhiều hơn.
Mấu chốt là, trong bức thư Phùng Thúc viết cho hắn ta, từ trước tới nay cũng không nhắc tới chuyện các nàng ồn ào mâu thuẫn, mà lần trước khi các nàng bị Tô Lão Thất tính kế, hai người lại hài hoà khác thường.
Xem ra khổ nửa đời, ông trời cuối cùng cũng để bản thân có một chuyện hài lòng.
Nghĩ tới đây, hắn ta quay đầu nói: "Các nàng đừng nhìn ta như vậy, nhìn vậy ta cũng ngại ăn."
"Chúng ta sợ miệng vết thương của ngài nứt ra." Hai người cùng đồng thanh trả lời.
Thuỵ Vương dừng một chút nói: "Yên tâm đi, Cố đại nhân đã khâu lại miệng vết thương cho ta rồi, chỉ cần không vận động kịch liệt chắc sẽ không có chuyện gì đâu?"
"Biểu ca, biểu ca không phải về quê rồi sao?" Cố Uyển Ninh kinh ngạc hỏi.
"Không đi được, đúng lúc đụng phải ta bị thương liền ở lại, hiện tại đã hồi phủ rồi."
"Vậy bọn họ không sao chứ?"
"Vẫn tốt, chỉ là thực sự mệt mỏi quá." Thuỵ Vương nói tới đây, nhìn Tôn Diệu Khả nói: "Đúng rồi, nàng quay về sai người tặng Cố phủ hai nghìn cân gạo mới đi.
Một đường này có thể bình an quay về, cũng may là nhờ vào các loại thuốc bột trong tay bọn họ."
"Vậy có cần thêm những cái khác không."
"Không cần, hiện tại bọn họ cũng không thiếu thốn cái gì hết, chỉ thiếu gạo, trực tiếp cho gạo là được rồi."
"Đã hiểu."
"Vậy quay về thiếp sẽ đi đưa, đúng lúc tới đó ngồi chơi." Cố Uyển Ninh nói.
"Đương nhiên là được, cẩn thận chút." Sau khi Thuỵ Vương nói xong, thì cúi đầu uống cháo.
Đừng nói mùi vị cháo nấu vô cùng ngon, đặc biệt là mùi táo nhàn nhạt có trong hồng đậu, vô cùng thơm ngọt.
Đợi hắn ta ăn xong, Chu Hoài Minh dẫn theo Mã quản gia tiến vào, hai nữ nhân nhìn thấy vậy biết bọn họ có việc quan trọng, cũng không nán lại nữa vội vã đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi về hậu viện, Tôn Diệu Khả để Thanh Đào và Cố Uyển Ninh cùng đi lấy năm nghìn cân gạo.
Cố Uyển Ninh cũng không trì hoãn, trực tiếp mang gạo tới Cố phủ.
Đầu bên này, sau khi đợi họ đi, Thuỵ Vương hỏi Mã quản gia cặn kẽ một vài chuyện xảy ra ở kinh thành gần đây.
Biết được gần đây, trừ chuyện Lữ Thị ám sát hai vợ chồng Cố Thừa Duệ ra, thì những người khác đều yên tĩnh lạ thường.
Nhất là hoàng hậu và Tuệ Vương, hai người giống như thực sự cam lòng bị nhốt trong phủ vậy.
Nhưng với dáng vẻ cường thế ngang ngược của mẹ con bọn họ, không thể nào yên tĩnh như vậy, như vậy bọn họ lại đang giấu đại chiêu gì.
Nghĩ tới đây hắn ta ngẩng đầu hỏi: "Biểu ca, Phùng thúc, các người cảm thấy chuyện ám sát lần này là ai làm?"
"Khó nói lắm, trải qua chuyện thuốc triệt sản, thái độ của hoàng thượng đối với Khang Vương rõ ràng thoải mái hơn trước nhiều.
Điều này cũng gián tiếp nói rõ, hoàng thượng đã có ý nghĩ buông tha hắn ta.
Mà Tuệ Vương nơi đó bị hoàng thượng chán ghét đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cho nên hai người có thể ra tay với người." Phùng quản gia trả lời.
"Theo Phùng Thúc, nói như vậy, thuộc hạ cảm thấy Khang Vương có khả năng lớn hơn.
Mà Tuệ Vương lúc này có thể nói là ở đáy cốc, không động thì thôi, động thì phải xoay chuyển cục diện hoàn toàn, nên thuộc hạ cảm thấy khả năng của Khang Vương lớn."
"Nghe nói sau khi Lão thất thành thân thì đi làm hộ bộ, biểu hiện của cậu ta thế nào?" Thuỵ Vương gật đầu một cái rồi hỏi tiếp.
"Thất hoàng tử?" Phúc thúc nghe xong vô cùng kinh ngạc nhìn hắn ta hỏi: "Ngài nói Thất hoàng tử cũng có ý... ?"
"Đừng xem thường Tiểu Thất, mặc dù gia thế nhà ngoại cậu ta yếu, nhưng mạch người của cậu ta lại không hề cạn, so với các công tử thế gia cùng lứa, có thể bị nó thu thập thành một nhóm lớn."