Chương 714: Cứu Người
Chương 714: Cứu Người
Chương 714: Cứu Người
"Quả thật, Thất hoàng tử vẫn luôn nỗ lực, hơn nữa hình tượng cậu ta khiêm tốn lễ phép cũng thấu triệt lòng người." Chu Hoài Minh phụ hoạ nói.
Nếu không phải hắn ta được thủ hạ báo cáo, gần đây số lần cậu ta và những công tử ca của quan viên kia tới quán trà tụ họp quá nhiều, e rằng hắn ta cũng không phát hiện ra dã tâm của Thất hoàng tử.
Huống hồ, còn có chỗ dựa vững chắc là Diêm gia, cậu ta cũng không phải không có phần thắng.
"Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, lão nô vẫn chưa thực sự đặc biệt để tâm đến Thất hoàng tử." Phùng quản gia vội khom người hành lễ nói.
"Chưa đến mức độ đó, sau này chú ý nhiều hơn, cũng đề phòng cậu ta một chút."
"Thuộc hạ đã biết."
Buổi tối, Chu Oánh đang bận bịu thu hoạch lúa mì trong không gian tim đột nhiên giật mình, sau khi xác định bùa bình an mình đặt đã bị phá, lập tức thông qua miếu Mẫu Thần kiểm tra tộc trưởng trong nhà.
Chắc chắn bọn họ vẫn vô sự xong, nhanh chóng tìm tới Ma Cô.
Quả nhiên lúc này Ma Cô đã bị phu xe cho trói lại, hiện tại chưng một khuôn mặt ngơ ngác nhìn hòn đá trong tay mình.
Ông ta làm sao cũng không hiểu được, một hòn đá đập xuống không chỉ không nện chết Ma Cô, mà ngược lại còn làm cho hòn đá nứt ra.
Mà Ma Cô rõ ràng cũng bị doạ sợ, chỉ là bà ta hiện tại không có tâm trạng đi tính toán những thứ này, mà nhìn phu xe nói: "Vương Ma Tử, ngươi như này là thế nào.
Những năm này tỷ tỷ cũng chăm sóc ngươi không ít, cho dù ngươi muốn mạng của tỷ tỷ, cũng phải để tỷ tỷ biết đã xảy ra chuyện gì chứ."
"Đừng, ta thật sự không trèo cao nổi.
Còn nguyên nhân, ngươi sẽ không quên ngọn lửa đó vào đêm năm ngày trước chứ.
Hôm nay xuất hiện có lẽ cũng không phải là làm chuyện tốt gì."
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhà của ngươi bị cháy không liên quan gì tới ta cả." Ma Cô ngẩn ra một lúc lắc đầu nói.
"Cho ông đây giả ngu, đêm hôm đó ta nhìn thấy mặt ngươi rồi, chính là ngươi đã đi tới đầu giường của ta, đẩy đổ ngọn đèn dầu dẫn cháy nhà của ta.
Nếu không phải ta còn một tia ý thức, mơ hồ từ sau cửa sổ bò ra ngoài, ông đây cũng đã sớm chết trong biển lửa."
Ma Cô nghe không có liên luỵ đến cháu trai, cũng không có tranh luận với bà ta nữa.
Dù sao bây giờ cháu trai cũng đi rồi, ông ta cũng không có gì bận lòng, vì vậy có chết hay không đối với bà ta mà nói cũng không có gì khác biệt.
"Quả nhiên là ngươi." Phu xe nói tới đây, ánh mắt sắc bén, lại giơ hòn đá trong tay lên lần nữa, dùng hết sức đập vào đầu bà ta.
Ma Cô thấy thế trực tiếp nhắm mắt.
Chu Oánh thấy vậy, trực tiếp dùng thần thức đánh ngất bọn họ.
Chỉ là cuối cùng hòn đá vẫn rơi xuống đầu Ma Cô, trực tiếp nện trên mặt bà ta, xanh một mảng lớn.
Chu Oánh thấy thế, trực tiếp thông qua không gian, thu bọn họ vào.
Và hạ thuốc mê bọ họ.
Sau khi làm xong, Cố Thừa Duệ thấy thấy hai người vứt trên đấy, tìm Chu Oánh nói: "Nha đầu, hai người kia là ai vậy?"
"Người nữ đó là đao phủ Ma Cô dưới trướng Lữ Thị, nghe nói đã giết không ít người.
Còn người đàn ông đó, chính là người suýt bị thiêu chết, chính là phu xe đó lúc trước đưa chúng ta đến bến sông."
"Là bọn họ, vậy nàng định làm thế nào?"
"Ta muốn tạm thời giam họ lại, thẩm tra thật tốt một chút Ma Cô đó, xem xem có thể một thể hạ gục Lữ Thị không?
Chỉ là chúng ta thẩm vấn ở đâu được?"
Cố Thừa Duệ nghe xong chốc lát cung không nghĩ tới nơi nào thích hợp, dù sao địa bàn của bọn họ người cũng quá nhiều, không có gì riêng tư chắc chắn không thích hợp.
Nhưng cũng không thể chuyện nào cũng phiền tới Thuỵ Vương.
Sau đó do dự nói: "Nếu không chúng ta trói họ lại trước đã ném trong không gian, ngày mai tìm một nơi hoang vu hẻo lánh rồi thẩm vấn."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Chu Oánh đáp một tiếng, hai người trực tiếp trói chặt họ lại.
Hơn nữa Cố Thừa Duệ sợ bọn họ nửa đường tỉnh lại, còn cố ý, hạ thuốc mê một lần nữa.
Sau khi hai người làm xong, liền ra khỏi không gian.