Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 709 - Chương 715: Thẩm Vấn 1

Chương 715: Thẩm Vấn 1 Chương 715: Thẩm Vấn 1 Chương 715: Thẩm Vấn 1
Sau bữa sáng ngày tiếp theo, hai người đi đưa thuốc bổ cho Thụy Vương. Trong đó có nhân sâm, nấm linh chi, tổ yến, còn có cả cẩu kỷ, long nhãn, cao con lừa, chúng đều là sản vật thượng đẳng được sản xuất trong nước.

Giao thuốc bổ xong, phu thê hai người liền trực tiếp lái xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành.

Sau khi ra khỏi thành, Chu Oánh liền mở thần thức, khi đã xác định không có ai đi theo sau, hai người bèn đi thẳng đến Miếu Mẫu Thần.

Dâng hương xong, hai người bèn lấy danh nghĩa du ngoạn mà đi lên núi chơi.

Cuối cùng, họ tìm thấy một cái sơn động hẻo lánh và ném cả hai người kia ra ngoài sau khi đã xác định thật sự không có nguy hiểm.

Cố Thừa Duệ thấy bọn họ vẫn còn hôn mê thì mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó hắn tiến lên cho hai người kia uống giải dược.

Khoảng một khắc sau, hai người họ lần lượt tỉnh lại.

Khi xa phu nhìn thấy bọn họ, hắn ta trưng ra vẻ mặt hoảng sợ rồi nhanh chóng rụt người về phía sau: "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi hẳn là đã biết rồi, nhưng ngươi phải cảm ơn chúng ta vì đã tìm cho các ngươi một vùng đất phong thủy có núi có gió như này." Chu Oánh nói xong bèn chỉ chỉ ngọn núi xanh biếc và dòng nước xanh tươi bên ngoài.

"Ngươi, ngươi... Ngươi, các ngươi không thể..."

"Không thể cái gì, ngươi có thể làm mùng một thì chúng ta cũng có thể làm mười lăm, rất công bằng.

Nói đi, ngươi muốn chết kiểu gì?"

"Không, không, ta không muốn chết, là bà ta, Ma Cô chính là người đã uy hiếp ta.

Đúng rồi, chủ của bà ta chính là lão phu nhân thuộc chi thứ hai phủ Định An Hầu, nếu ngươi muốn tìm người hại mình thì ngươi hẳn là phải tìm các nàng mới đúng." Lúc này người chăn ngựa chợt hô lớn.

"Ngươi... làm sao ngươi lại biết được thân phận của lão phu nhân?"

"Ngươi cho là chỉ có ngươi thông minh thôi à? Hồi trước có vài tên thổ phỉ đã từng thấy các ngươi cùng nhau đến Miếu Mẫu Thần, thế nên hiển nhiên là họ đã biết các ngươi là chủ tớ, thậm chí họ còn tra được thân phận của các ngươi rồi cơ.

Không thì ngươi thực sự nghĩ bọn họ dễ bị uy hiếp vậy à?"

Người chăn ngựa nói tới đây liền lắc lắc đầu nói với vẻ tràn đầy tiếc nuối: "Tiếc là bọn họ kém may mắn."

Ma Cô nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn về phía hai phu thê bọn họ: "Nói như vậy thì các ngươi đã biết chân tướng hết rồi, vậy thì cứ cho ta một cái chết thoải mái đi."

"Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng cháu ngươi lại sợ chết, hoặc là nói ngươi không muốn cháu ngươi chết." Chu Oánh mỉm cười nói.

Nhưng trong mắt nàng chẳng có chút ý cười nào, nó tràn ngập sự khiêu khích.

"Ngươi..." Giờ thì Ma Cô đã biết sợ.

Mấu chốt là bà ta không biết không biết Tiểu Húc có nằm trong tay bọn họ hay không. Sau đó, bà ta nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, nói: "Nói đi, các ngươi muốn biết cái gì?"

"Thông minh, bảo sao ngươi có thể đạt được sự thưởng thức của lão phu nhân. Yêu cầu của ta cũng đơn giản thôi, ngươi hãy kể tất cả những chuyện xấu xa mà Lữ thị đã làm mà ngươi biết đi."

"Không thể nào."

"Cũng được thôi, xem ra độc đinh của nhà các ngươi tên Tiểu Húc đúng không nhỉ? Cũng không có quan trọng đến thế. Vậy thì để ta đưa hắn đi làm bạn với liệt tổ liệt tông nhà các ngươi nhé, được không?"

Ma Cô nghe xong thì vùng vẫy dữ dội nhiều lần, nhưng bà ta vẫn không thể đứng dậy.

Sau đó, dường như bà ta nghĩ đến gì đấy nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: "Tùy ngươi."

"Lời này ta thích nghe, bằng vào hai nghìn lượng bạc mà ta đột nhiên có được, ta nghĩ là ta đi mua một cái tiểu viện ở đường XX số XX của một nam nhân tên Nhị Ngưu cũng không phải là một chuyện khó."

Ma Cô nghe xong thì con mắt bà ta co mạnh lại, bà ta thật sự không ngờ nàng có thể tra được cả tên địa chỉ.

"Trời làm bậy, có thể không theo; tự làm bậy, không thể sống.

Nếu như thế thì ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi.

Nhưng loại người hai tay dính đầy máu tươi như ngươi thì e là cũng chẳng bao giờ có cơ hội làm lại từ đầu đâu.

Kiếp sau nhớ cẩn thận lúc đầu thai, đừng có đi làm trâu làm ngựa nữa nha, mệt mỏi lắm." Chu Oánh nói xong liền lấy từ trong tay áo ra hai tấm ngân phiếu, sau đó quơ quơ chúng trước mắt Ma Cô.

Khi Ma Cô nhìn đến dòng chữ quen thuộc trên tấm ngân phiếu kia thì cả người đều choáng váng.

Bà ta thật sự không ngờ Tiểu Húc đã rơi vào tay bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment