Chương 716: Thẩm Vấn 2
Chương 716: Thẩm Vấn 2
Chương 716: Thẩm Vấn 2
Chu Oánh nhìn thấy biểu tình của bà ta thì nói với vẻ cực kỳ trào phúng: "Bản phu nhân đã nói rồi, ta có tin tức của y thì là có tin thật, căn bản là ta cảm thấy không cần thiết phải lừa gạt ngươi."
Đúng vậy, chỉ là nàng có tin tức của y thôi mà, nàng cũng có phải cố sức đi bắt y đâu, chẳng qua là nàng mượn mấy tờ ngân phiếu dùng một chút, lát nữa nàng sẽ trả lại.
Ma Cô vừa nghe thấy điều này thì chút tâm lý may mắn đã hoàn toàn biến mất.
Sau đó, bà ta nhớ lại trải nghiệm cả đời mình; mặc dù phần ăn mặc thì bà ta không phải lo vì đã đi theo tiểu thư sau khi vào Lữ phủ, nhưng lúc còn trẻ bà ta cũng ham hư vinh.
Để củng cố cho địa vị của mình, bà ta đã làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Sau khi vào phủ, bà ta đã làm đủ mọi việc xấu, thậm chí còn lôi kéo gia đình mình vào.
Mấy năm nay, người nhà lần lượt qua đời, không biết là do lương tâm, hay là vì già mà sợ; hoặc nói kĩ hơn thì là lo báo ứng của mình ập đến.
Bây giờ mỗi khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, bà ta đều gặp ác mộng; hơn nữa, chúng đều liên quan đến cảnh bà ta giết người. Điều đó làm cho bà ta cảm thấy bất an, gần đây lại càng khó chìm vào giấc ngủ.
Đây cũng là nguyên nhân bà ta bảo cháu mình đi xa tha hương vì bà ta sợ y sẽ bước lên con đường ngày xưa mình từng đi.
Chỉ là Tiểu Húc...
Nghĩ đến đây, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía phu thê bọn họ: "Nếu ta nói thì các ngươi có thể buông tha cho Tiểu Húc không?"
"Đương nhiên rồi, nói trắng ra là y bị ngươi liên lụy đấy." Chu Oánh gật đầu nói.
"Được, ta nói, nói xong thì mong các ngươi có thể cho ta một cái chết thoải mái, các ngươi chỉ cần an táng qua loa cho ta là được." Ma Cô nói tới đây liền lâm vào hồi ức.
Một lát sau, bà ta mới bắt đầu kể về việc từ sau khi vào Lữ phủ, để có thể lên làm đại nha hoàn thì bà ta đã hãm hại những người khác như thế nào.
Sau khi trở thành nha hoàn bên người Lữ thị, bà ta lại nói ra cách giúp Lữ thị kê đơn để có thể gả cho Tôn Văn Hạo.
Tiếp đó, bà ta tiếp tục nói mình đã làm gì để giúp Lữ thị từ một thiếp thất trở thành chính thất và mãi cho đến hiện tại.
Có thể nói, người chết trong tay bà ta không đến một trăm người thì cũng khoảng tám mươi.
Đồng thời, vào lúc bà ta bắt đầu nhớ lại, Cố Thừa Duệ cũng ấn xuống nút bấm trên bút ghi âm.
Đợi đến lúc bà ta nói xong, hắn bèn hỏi: "Những chứng cứ ngươi nói có nhân chứng không?"
"Xem như có vật chứng đi, nó được cất giấu ở trong phòng tối của viện chủ ở số 4 ngõ Hòe Hoa, Nam Thành. Nếu ở đó không có thì nghĩa là không có.
Về phần nhân chứng, ngoại trừ lão phu nhân thì e là đã chết sạch." Ma Cô nói tới đây liền nhìn về phía xa phu, nói: "Y cũng coi như một người."
Xa phu nghe xong thì trợn mắt, chút chuyện hắn ta làm thực sự không đáng kể so với bà ta.
Mà Chu Oánh nghe Ma Cô kể lại với vẻ mặt vô cảm, không thể không nói, bà ta là người thông minh, giết nhiều người như vậy, thật sự không dễ dàng khi bà ta có thể sống đến tận bây giờ.
Lúc sau, bà ta hỏi: "Ngươi cũng khá là hiểu biết về lão phu nhân Định An Hầu, cũng chính là mẫu thân của hoàng hậu.
Theo ta được biết, bà ta làm chuyện ác còn nhiều hơn so với các ngươi."
"Quả là thế, trên tay chủ tớ bọn họ đúng là dính nhiều máu tanh hơn ta nhiều. Nói trắng ra ở giai đoạn đầu là do lão Hầu gia quá hoa tâm, bà ta vì địa vị của con mình mà đã ra tay giết chết rất nhiều thiếp thất và nữ nhi của lão Hầu gia.
Sau đó, bà ta lại vì vị trí hoàng hậu kia mà muốn để cho Tuệ Vương lên ngôi hoàng thượng.
Có thể nói mỗi một bước đi, họ đều giẫm lên vô số xương của người chết.
Đương nhiên trong tay hoàng hậu cũng có vô số mạng người.
Ta còn biết trong tay bọn họ có một tổ chức tình báo, chuyên thu thập thông tin tình báo, phần lớn thành viên là trẻ mồ côi và cung nữ. Sau đó, những người đấy sẽ được phân đến nhà của các quan chức khác nhau để giúp bọn họ thu thập tin tức hoặc là khống chế những người mà họ muốn kiểm soát." Ma Cô nói tới đây liền nhìn về phía phu thê hai người, nói tiếp: "Hồi trước kế thất của Dương Thế Thành, Thôi thị chính là một ví dụ hoàn hảo về người bị khống chế. Có lẽ bây giờ trong phủ các ngươi cũng có đấy, các ngươi phải cẩn thận với những người ăn nói ngọt ngào lại đặc biệt chịu khó."
Chu Oánh vừa nghe bà ta nói vậy liền nhanh chóng nghĩ tới Hạ Hương. Sau đó nàng hỏi: "Ngươi có biết bọn họ có bao nhiêu người không?"