Chương 722: Bị Bệnh
Chương 722: Bị Bệnh
Chương 722: Bị Bệnh
Đáng tiếc, mãi đến khi hắn ta ra ngoài cửa cũng không phát hiện chút dấu vết nào.
Mấu chốt là bên ngoài đến cả vết bánh xe cũng không có.
Nhiều vàng bạc châu báu như vậy, nhất là vàng, đừng nói vận chuyển một xe, dù là chuyển hai rương, cũng sẽ để lại lưu lại vết bánh xe rất sâu.
Nhưng mà hiện tại cái gì cũng không có.
Điều này làm cho hắn ta sợ hãi, cũng khiến cho hắn nhớ tới vụ án trộm đồ ồn ào huyên náo ở Dương phủ lúc trước.
Lúc ấy Dương đại nhân vận dụng quan hệ với Tuệ Vương, tra xét tất cả người trong thành ba ngày, nhưng đến bây giờ vẫn không tra ra là ai làm.
Ngược lại Dương đại nhân rất nhanh đã bỏ mạng.
Nghĩ tới đây, không khỏi nhớ tới Liễu Ma Cô.
Hiện tại hắn ta lại hi vọng bà ta đã an tĩnh chết ở trong góc nào đó, ít nhất không phản bội lão phu nhân.
Sau đó lập tức khóa lại cửa trở vào bên trong.
Nhìn lão phu nhân ngơ ngác ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, ngây ra một phen tiến lên hỏi: "Lão phu nhân, người có khỏe không?"
Lữ thị quay đầu hỏi: "Có thu hoạch được gì sao?"
Lữ Hưng lắc đầu nói: "Chút dấu vết cũng không để lại, giống như lúc Dương gia bị trộm vậy."
Đồng thời trong lòng hết sức bội phục lão phu nhân, mất đi hơn phân nửa gia sản, còn có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, thực sự không là ai có thể làm được.
"Biết rồi, ngươi trở về đi, việc này không được truyền ra ngoài."
"Vâng, vậy người?"
"Ta ở trong này chờ, ngươi đừng quản nữa."
"Vâng, ban đêm trời lạnh, người cũng đừng ở lại quá lâu." Lữ Hưng lên tiếng xoay người đi.
Để lại Lữ thị, ngồi tĩnh tâm tại chỗ gần hai canh giờ, tới lúc trời sắp sáng, mới chậm rãi đứng dậy trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau chờ bọn nha hoàn phát hiện ra, lão phu nhân vẫn đang ngủ, lại còn bắt đầu sốt cao.
Chờ đại phu chuẩn đoán bệnh xong, xác định là cảm lạnh dẫn tới sốt cao.
Nha hoàn được phái đi giám sát lão phu nhân, lập tức mang tin tức của lão phu nhân về.
Nàng ta nghe xong, ban đầu vốn kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy không thể.
Tuy rằng hiện nay trời đang nóng, nhưng buổi tối có nha hoàn chịu trách nhiệm chăm sóc, một lão phu nhân sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể bị cảm lạnh, lại còn sốt cao nghiêm trọng.
Sợ là có tâm sự.
Sau đó hỏi: "Xác định đêm qua bà ta không ra ngoài sao?"
"Không có, nô tỳ cùng với hai tỷ muội, luân thay phiên nhìn chằm chằm cũng không phát hiện bà ta ra ngoài."
"Đi xuống đi, tiếp tục quan sát, nếu có cái gì không thích hợp, nhất định phải báo cáo đúng lúc."
Lúc này, sau khi Chu Oánh xác định kế hoạch có hiệu quả xong, rốt cục cũng thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó đi đến thôn trang cùng với Cố Thừa Duệ.
Vừa mới xuống xe ngựa, Nhị Tráng nằm ỉu xìu ở trong sân, lỗ tai lập tức dựng thẳng dậy, cũng nhanh chóng vọt ra.
Sau khi nhìn thấy Chu Oánh thì ấm ức kêu hai tiếng, sau đó vây quanh nàng đong đưa cái đuôi.
Chu Oánh xoa xoa đầu của nó nói: "Để Nhị Tráng ấm ức rồi, mới qua vài ngày thôi, mà đã gầy đi nhiều như vậy rồi."
"Từ sau khi các ngươi đi, nó không muốn ăn cái gì, chỉ có lúc có thức ăn mặn mới miễn cưỡng ăn một chút, cho nên gầy cực kỳ nhanh." Ngô quả phụ đáp.
"Bạn của nó đâu, chính là chú chó Tiểu Hoa ấy?" Chu Oánh hỏi.
"Bị nó đuổi đi rồi. Sau ngày thứ ba các ngươi đi, không biết vì sao chúng nó đột nhiên cắn nhau một trận, từ đó về sau chú chó cái kia không hề tới nữa."
"Ngươi xem ngươi đó." Cố Thừa Duệ nói.
Sau đó gõ gõ ót Nhị Tráng nói: "Cũng không tệ lắm, không có trở thành sói mắt trắng, biết chủ nhân với bạn đời ai quan trọng hơn."
"Cái gì với cái gì hả." Chu Oánh trừng mắt nói.
"Vốn là, ta đoán khẳng định nó cảm thấy có Tiểu Hoa, chúng ta mới không cần nó." Cố Thừa Duệ cười nói.
Cũng không biết Nhị Tráng nghe có hiểu hay không, hắn vừa dứt lời, Nhị Tráng ngẩng đầu kêu hai tiếng.