Chương 721: Phát Hiện
Chương 721: Phát Hiện
Chương 721: Phát Hiện
"Lão phu nhân, tại sao người lại đích thân tới đây ạ?" Lữ Hưng vội vàng đứng dậy đỡ bà ta ngồi xuống ghế.
"Tới tìm Ma Cô, ngươi có tin tức của bà ấy không?"
"Không có, đêm qua sau khi Ma Cô rời khỏi đây thì vẫn chưa quay về. Sáng nay nô tài có ra ngoài tìm nhưng không có chút tin tức nào cả." Nói đến đây, Lữ Hưng nhớ đến chuyện ban ngày: "Đúng rồi phu nhân, có phải trong phủ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ạ? Nô tài thấy người trong đại phòng cũng tới đây tìm Ma Cô."
Lữ thị chẳng giấu giếm gì, bà ta đã kể chuyện trong phủ có người chết và việc lão phu nhân nghi ngờ Ma Cô cho hắn ta, sau đó nói với vẻ mặt bực dọc: "Cứ phải là lúc này, cháu trai của Ma Cô - Tiểu Húc cũng mất tích mấy ngày rồi. Trong thâm tâm ta quả thật..."
"Tiểu Húc đó à, có lẽ nào Ma Cô đã phái hắn đi làm những việc khác không?"
"Cũng có thể. Nếu ngươi vẫn chưa ngủ, vậy chúng ta đi một chuyến đến nhà của Ma Cô xem rốt cuộc tình hình là như thế nào."
"Để mình tiểu nhân đi thôi ạ, đêm hôm khuya khoắt như vầy, người nên về nghỉ ngơi sớm đi ạ."
"Không cần, đi thôi, không tự mình đi thì lòng ta không yên."
"Vậy được rồi." Lữ Hưng nói xong, kéo chiếc xe đẩy trong phủ ra, sau đó đưa bà ta đến ngõ Hoè Hoa ở Nam Thành.
Đến cửa số 4, thấy cánh cửa bị khoá, trong lòng hai người trầm xuống.
Lữ thị dứt khoát xuống xe: "Mở cửa, hôm nay ta nhất định phải nhìn cho rõ."
Lữ Hưng khẽ gật đầu, sau đó gỡ cây trâm trên đầu xuống, bước tới chọc ngoáy vài cái để mở ổ khoá.
Sau khi vào nhà và thắp đèn, Lữ Hưng nhìn thoáng qua căn phòng, nhăn mặt nói: "Xem ra Ma Cô chưa từng rời đi."
Lão phu nhân nghe xong không để ý đến hắn ta mà nghiêm túc tra xét căn phòng.
Xác định được rằng Ma Cô thật sự không bỏ trốn, Lữ thị chẳng những không thả lỏng mà càng thêm bất an.
Lần này bà ta sai Ma Cô đi động tay động chân với số gỗ trong tửu lâu của Cố Thừa Duệ.
Hiện giờ sợ rằng bà ấy đã bị bắt, nhỡ mà khai ra gì đó thì sẽ cực kỳ rắc rối.
"Đi thôi phu nhân, đừng để người trong phủ phát hiện ra điều khác thường." Lữ Hưng nói.
"Ừ, đi thôi." Lữ thị nói xong rồi quay người đi ra ngoài.
Lúc sắp ra khỏi cửa, bà ta chợt nghĩ đến ám thất mà Ma Cô từng nhắc đến, liền quay trở.
Lục lọi một hồi trên đầu giường, bà ta đã nhanh chóng tìm thấy cơ quan.
Sau đó hai người cùng nhau dời chiếc giường sang một bên.
Khi trông thấy căn ám thất rỗng tuếch, hai mắt của Lữ thị tối sầm và gần như ngất đi.
Lữ Hưng thấy thế cũng đã hiểu ra phần nào, không biết Ma Cô bị mời gọi hay là cầm đồ chạy trốn.
Hắn ta đỡ Lữ thị ngồi xuống giường rồi nói: "Phu nhân, người phải ráng chịu đựng."
"Mau, mau dẫn ta về, đến xem thử đầu kia của mật thất." Lữ thị nói xong, tức khắc đứng dậy bước ra ngoài.
Lữ Hưng thấy thế, đành thổi tắt đèn rồi đuổi theo.
Sau khi hai người trở lại tiểu viện, trực tiếp đi xuống địa đạo và đi đến đầu bên kia.
Lần này Lữ thị không màng đến liệt tổ liệt tông Lữ gia, bà ta thẳng tay di chuyển cái lư hương ở trung tâm, kèm theo đó là một tiếng động nhỏ.
Lữ thị lại đốt thêm một ngọn đèn dầu nữa, vén tấm vải đen trước bàn lên và chui vào.
Nhìn thấy ám thất trống rỗng, mắt bà ta tối sầm, phun ra một ngụm máu rồi ngã thẳng xuống đất khiến Lữ Hưng đi theo sau sợ mất hồn.
Hiển nhiên, lúc thấy ám thất trơ trọi, chân của hắn ta cũng mềm nhũn, ngồi thẳng xuống đất.
Đồ đạc ở đây hơn phân nửa tài sản là của nhị phòng, kết quả giờ đây...
Nghĩ tới đó, Lữ Hưng cầm ngọn đèn dầu và bế lão phu nhân ra khỏi ám thất.
Sau đó hắn ta đặt lão phu nhân lên đệm hương bồ trong từ đường, thắp lại ngọn đèn dầu rồi ra ngoài kiểm tra cẩn thận.