Chương 729: Đóng Cửa Từ Chối Tiếp Khách
Chương 729: Đóng Cửa Từ Chối Tiếp Khách
Chương 729: Đóng Cửa Từ Chối Tiếp Khách
Lúc này trong phủ Định An hầu phủ thật sự đã rối loạn, không chỉ Lữ thị bị sốt mê man mãi không khỏi, mà ngay cả lão phu nhân cũng ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
Tôn Văn Hạo, cũng chính là trượng phu của Lữ thị, hiện tại đang nghe con trai lớn Tôn Thanh Phong báo cáo chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Hóa ra Lữ thị bị nàng dọa như vậy liền bị sốt đến hồ đồ, không cẩn thận nói ra chuyện mật thất bị trộm.
Lão phu nhân tuy rằng không biết vốn riêng của nhị phòng đặt ở nơi nào, nhưng cũng biết khẳng định không ít, bởi vậy liền đi ra ngoài một chuyến suốt cả đêm, sau khi trở về cũng bị bệnh.
Cho nên Tôn Thanh Phong mới vội vã đưa thư cho Tôn Văn Hạo.
Bởi vì gia tộc cất giấu những tài sản kia, hắn ta căn bản cũng không biết là cái gì, lại càng không biết ở đâu, cho nên chỉ có thể viết thư cho Tôn Văn Hạo gọi hắn ta trở về.
Khi Tôn Văn Hạo biết được toàn bộ bảo vật mà nhị phòng bọn họ cất giấu bên ngoài bị lấy đi hết, đôi mắt hắn ta tối sầm, ngã ngồi xuống ghế.
Trong những thứ đó, có rất nhiều thứ không thể lộ ra ngoài sáng.
Nhất là năm đó tham ô tài sản của Cố gia, nếu như bị người ta phát hiện, đây chính là tội khi quân, sẽ bị tru di cửu tộc.
"Cha, người có sao không?" Tôn Thanh Phong vội đỡ lấy hắn ta, hỏi.
"Còn tốt, sau khi xảy ra chuyện ngươi có đi tìm Tuệ Vương không?"
"Không có, sau lần trước Tuệ Vương lặng lẽ rời phủ gặp mặt người, Hoàng thượng liền phái thêm nhân thủ. Hiện tại Tuệ Vương không ra ngoài được, người của chúng ta cũng không vào được."
Tôn Văn Hạo nghe xong, ánh mắt nhất thời híp lại, xem ra Hoàng Thượng lần này là thực sự nghiêm túc. Sau đó hắn ta hỏi:
"Có tra ra được manh mối gì không?"
"Không có, chỗ khả nghi duy nhất chính là ma cô bên người mẫu thân, thế nhưng con lại cảm thấy không có khả năng. Cho dù kế hoạch của bà ấy có tinh vi hơn nữa, cũng không thể không để lại một chút manh mối nào."
"Ma cô?" Tôn Văn Hạo nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.
Ma cô là tâm phúc của Lữ thị, là người có thể biết được chỗ nhị phòng bọn họ cất giấu tài bảo.
Nhưng đại phòng chính là đại ca cùng đại tẩu an bài bố trí một cách tinh vi, bà ta không có khả năng biết được, cho nên khả năng không lớn.
"Nhưng mà..."
"Mất thì mất, mặc dù có chút xót của, nhưng còn không đến mức động tới căn cơ của chúng ta, nhỡ chẳng may bị người của Hoàng thượng bắt được nhược điểm gì, đó mới là muốn chết."
"Trong phủ chúng ta không đến mức có người của Hoàng thượng chứ?"
"Nói không chừng là vậy, lần này sau khi đi ra ngoài, vi phụ liền cảm thấy vẫn bị người giám thị. Trước đó đã thử thăm dò một chút, thân thủ và chiêu thức của người tới, rõ ràng là thủ hạ của Tiếu Hằng."
"Cái gì, chẳng lẽ Hoàng thượng đã để mắt tới Định An hầu phủ rồi."
"Khẳng định là như vậy, lần này vi phụ có thể may mắn tránh được một mạng, có lẽ là vì giúp đỡ Tuệ Vương gom góp vật liệu xây dựng đê điều. Nhưng vi phụ luôn cảm thấy, đây là đang thả con săn sắt bắt con cá rô. Bằng không vì sao có nhiều thương nhân buôn vật liệu như vậy, lại cố tình dùng người mang tội trên người như vi phụ đây."
"Nói đến chuyện này, Tô gia Tô Lão Thất bị bắt, tài sản mà hắn ta sở hữu ở kinh thành cũng bị tịch thu, người đã nghe nói đến chưa?"
"Vừa vào kinh thành liền nghe nói, Tô Lão Thất kia ỷ vào có vài phần thông minh liền có chút vênh váo, thậm chí ngay cả Huyện lệnh cũng dám tự mình động thủ, quả thực chính là muốn chết. Có điều như vậy cũng tốt, Tô Lão Thất chính là túi tiền của Khang Vương, hắn vừa chết, Khang Vương khẳng định chịu thương tổn nặng nề. Đúng rồi, đừng động vào đồ của Tô Lão Thất, Hoàng thượng khẳng định đang nhìn chằm chằm, chúng ta không động đậy được."
"Con biết lần này là Tiếu Hằng động tay nên liền không dám vươn tay ra."
"Làm đúng lắm, kế tiếp chúng ta sẽ học theo lão hồ ly Tô Thừa tướng kia, đóng cửa từ chối tiếp khách. Về phần số tài bảo kia đi đâu thì lặng lẽ điều tra, tra được là tốt nhất, không tra được thì cũng chỉ có thể mặc cho số phận thôi. Hiện tại chỉ hy vọng bên đại bá ngươi có thể hành động nhanh lên, nếu không vây cánh chúng ta, chỉ sợ là..."