Chương 730: Cũng Nên Chuẩn Bị
Chương 730: Cũng Nên Chuẩn Bị
Chương 730: Cũng Nên Chuẩn Bị
"Nói đến hài tử này lại nhớ tới một chuyện, nghe nói lần này Thụy Vương hồi kinh bị ám sát. Không phải chúng ta, như vậy người có năng lực động thủ cũng chỉ có thể là Khang Vương. Người nói xem, có phải là Tô Lão Thất là người chịu tội thay cho Khang Vương hay không?"
"Xem ra Khang Vương cũng sốt ruột. Nhưng cũng đúng thôi, có chuyện hạ thuốc triệt sản kia, ấn tượng của Hoàng thượng đối với hắn ta nhất định sẽ tụt dốc không phanh. Vậy thì... nghĩ như vậy thì hiện tại Thụy Vương là người có khả năng thượng vị nhất."
"Vậy chúng ta có hay không..."
"Không cần... nghe biểu ca ngươi sắp xếp đi, chúng ta sẽ yên lặng chờ tin tức của đại bá ngươi." Tôn Văn Hạo nói tới đây, đứng dậy nói:
"Đi thôi, đến khuyên nương ngươi đi, nói không chừng bà ấy tỉnh táo rồi có thể biết chút gì đó."
"Vâng." Sau đó hai phụ tử trực tiếp đi về phía sau viện.
Chu Oánh nghe xong theo bọn họ đi qua nhìn Lữ thị một cái.
Qua việc này, tóc Lữ thị đã bạc trắng, mặt cũng gầy đi rất nhiều, ngoài miệng nổi lên một vòng các vết phồng rộp.
Xem ra lần này nổi giận thật lớn đây.
Sau khi xác định bà ta vẫn còn sốt cao, nàng liền rút ra, nhìn về phía Khang Vương phủ.
Lúc này Khang Vương đang ngồi uống rượu với mấy mưu sĩ.
Nghe mấy người đó nói, Hoàng thượng mặc dù không cấm túc hắn ta, nhưng hắn ta lại bị đình chỉ tất cả chức vụ.
Hiện tại đang bàn bạc tiếp theo phải khôi phục chức vụ.
Chu Oánh thấy vậy lắc đầu, lại nhìn về phía phủ Thừa tướng.
Lúc này trong phủ Thừa tướng, mặc dù nhìn thì thấy áp lực. .
Nhưng nhìn kỹ thì có thể nhìn ra Tô Thừa tướng không có chút sốt ruột nào, ngược lại thập phần thoải mái khó có được.
Chu Oánh thấy vậy trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ ông ta có biện pháp gì cứu Tô Lão Thất sao.
Buổi tối, Chu Oánh nói những thứ này nói cho Cố Thừa Duệ:
"Duệ ca, chàng nói xem Tô Thừa tướng có phải biết Tuệ Vương muốn hạ sát thủ hay không, nếu không sao ông ta một chút cũng không sốt ruột gì."
"Thông minh, kỳ thật lần này Khang Vương làm việc lỗ mãng, nếu như hắn thương lượng cùng Tô Thừa tướng, Tô Thừa tướng trăm phần trăm sẽ không đồng ý. Dù sao hiện tại Tuệ Vương cùng hoàng hậu còn sốt ruột hơn so với bọn họ. Cho nên Tô Thừa tướng đoán chừng là đang chờ Tuệ Vương ra tay, đến lúc đó bọn họ làm chim sẻ phía sau, Tô Lão Thất không cần phải chết."
"Đúng là gian xảo mà, có điều Thụy Vương làm thợ săn đứng dưới tàng cây, vậy thì..."
"Vậy phải xem Thụy vương có thể ở lại kinh thành bao lâu."
Mà Thụy Vương lúc này, cũng đang cùng Chu Hoài Minh tán bàn luận việc này.
Chu Hoài Minh trực tiếp hỏi: "Vương gia, chúng ta có nên ra tay hay không?"
"Nên chuẩn bị, đem nhổ bớt cái đinh không cần thiết đi, nhưng không nên hành động, làm chim đầu đàn cũng không dễ như vậy."
"HIểu rồi, mấy ngày nay ngươi ở trong phủ dưỡng thương cho tốt đi, việc còn lại liền giao cho ta cùng với Phùng đại ca đi."
"Đi tìm Cố Thừa Duệ một chuyến đi."
"Ngươi muốn kéo hắn vào?"
"Hắn nếu gả Cố Uyển Ninh cho ta, như vậy thì hắn đã chuẩn bị tốt đến việc bị liên lụy. Hiện tại giấu diếm hắn, ngược lại rất có thể sẽ hại hắn. Có điều đến lúc đó nếu xảy ra bất trắc gì, ta cũng sẽ lưu lại cho bọn họ cùng với thê nhi đường lui."
Chu Hoài Minh nghe xong gật đầu nói:
"Được, vậy ngày mai ta qua tìm hắn."
Sáng sớm hôm sau, Cố Thừa Duệ không đợi được Chu Hoài Minh, ngược lại là đợi được quản gia Khang Vương phủ tới cửa cầu hắn.
Cố Thừa Duệ sau khi biết được ý đồ đến đây của hắn ta, kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Ngươi nói đùa đấy à, trong cung nhiều thái y như vậy, ngươi lại tìm ta tới chỗ Vương gia nhà ngươi trị thương. Ta cũng dám đến trước mặt Vương gia nhà ngươi múa rìu qua mắt thợ đâu, đây không phải là muốn chết sao?"
"Sao có thể được, Vương gia nghe nói ngài sẽ khâu miệng vết thương lại, có thể khiến miệng vết thương lành nhanh hơn, cho nên mới để cho lão nô tới mời ngài. Ngài vẫn là nhanh lên đi, Vương gia bên kia còn chờ đấy."