Chương 749: Thư
Chương 749: Thư
Chương 749: Thư
"Phùng thúc khách khí, thúc nói." Cố Uyển Ninh vội đỡ ông ấy ngồi xuống nói.
"Lão nô liền không ngồi, phiền người lấy danh nghĩa của chính mình, mời Cố đại nhân mau chóng đến phủ một chuyến, càng nhanh càng tốt."
Cố Uyển Ninh nghe xong mặc dù có chút khó hiểu, tại sao ông ấy không tự mình đi.
Nhưng cũng không có hỏi nhiều, mà là gật đầu nói: "Được, ta lập tức đi sắp xếp."
"Vậy lão nô cáo lui." Sau khi Phùng quản gia nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Chờ ông ấy đi rồi, Cố Uyển Ninh kêu Xuân Hỉ lại nói: "Ngươi đi Cố phủ một chuyến, liền nói với biểu ca là ta bị bệnh, gọi biểu ca đến đây bắt mạch giúp ta."
"Tiểu thư, người bị bệnh rồi, bệnh gì vậy?" Xuân Hỉ vừa nghe lập tức lo lắng hỏi.
"Không có gì, chính là cảm thấy cả người mệt mỏi, không có tinh thần.
Muốn mời đại phu bắt mạch, người khác ta không tin được."
Xuân Hỉ vừa nghe cũng không có nghĩ nhiều, lập tức chạy đi một chuyến.
Bất quá Cố Thừa Duệ ở không gian nội làm dược, sau khi Chu Oánh nhận được tin hỏi: "Chủ tử nhà ngươi nói, bảo mau chóng đến."
"Đúng vậy, nói là mười phần không thoải mái." Xuân Hỉ gật đầu nói.
"Ta biết rồi, ngươi chờ một lát, ta liền đi gọi người." Chu Oánh như đang nghĩ gì đó trả lời một câu, xoay người đến thư phòng kêu Cố Thừa Duệ từ bên trong không gian nói: "Ta sợ là có chuyện gì, đêm qua nhìn muội ấy còn rất tinh thần mà."
"Ta biết, ta bây giờ liền mang hòm thuốc đến đó một chuyến." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong hôn nàng một cái nói: "Nhớ chú ý đến ta, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, nàng còn phải giúp ta một phen."
Chờ sau khi bọn họ đi, Chu Oánh cũng đi lên theo.
Bất quá Cố Thừa Duệ vừa mới bước vào cửa Vương phủ, đã bị Phùng quản gia ngăn cản, đưa hắn đến chỗ Cố Uyển Ninh dạo qua một vòng.
Lúc tiễn hắn ra cửa, xác định bên cạnh không có người mới hỏi: "Cố đại phu, không biết ngài có thể trị được ho lao không?"
Cố Thừa Duệ vừa nghe ông ấy hỏi như vậy, liền biết đây mới là mục đích của chuyến đi này.
Hơn nữa thân phân của người bệnh e là không đơn giản, bằng không cũng sẽ không lấy Uyển Ninh làm cớ.
Tiếp đó hỏi: "Bệnh lao cũng phân rất nhiều loại, cùng với rất nhiều giai đoạn, ta phải bắt mạch mới có thể đưa ra kết luận.
"Nếu tới giai đoạn ho ra máu thì sao."
"Ho ra máu? Vậy thuộc về giai đoạn giữa sau, dựa theo tình hình trước mắt, chỉ có thể khống chế bệnh tình, không có khả năng chữa khỏi."
Đương nhiên nếu như dùng thuốc tây, có thể kéo thời gian lâu một chút, nhưng mà phải liên tục dùng, hắn không muốn mạo hiểm.
Phùng thúc nghe xong không biết vì cái gì trong lòng ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì ông ấy biết rõ, nếu như Hoàng Thượng đại nạn không chết, là sẽ không dễ dàng thoái vị, cứ như vậy ngày tháng khổ cực của Vương gia sợ là còn ở phía sau, còn không bằng nhân cơ hội này thượng vị.
Tiếp đó nói: "Vậy ngươi có thể kê một phương thuốc không, xem thử có thể dùng được hay không."
"Đương nhiên có thể." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, lúc đi ngang qua phòng thu chi, đi vào kê một phương thuốc, kế đó nói: "Nếu như điều kiện cho phép, có thể ăn nhiều rau sam, cũng chính là xà lách ngựa mà mọi người thường nói, có thể tạo ra tác dụng làm giảm."
"Đã hiểu, vất vả ngài đến một chuyến."
"Không có gì, có cần gì cứ việc nói, ngoài ra bên Vương gia có tin tức gì gửi cho chúng tôi một cái tin."
"Nhất định."
Chờ Cố Thừa Duệ đi rồi, Phùng quản gia trả lời thư cho Thụy Vương.
Tuy rằng không có nói tên, nhưng mà Chu Oánh vẫn là thông qua ngữ khí của ông ta nhìn ra manh mối.
Buổi tối sau khi tiến vào không gian, Chu Oánh dựa theo tin một mạch tìm được Thụy Vương.
Lúc đầu đúng thật là không có nhận ra ông ta, cho đến khi ông ta cầm phương thuốc tìm đến nói chuyện với Tiếu Hằng, Chu Oánh mới xác nhận thân phận của ông ta.
Cũng biết được chuyện Hoàng Thượng bị bệnh lao.