Chương 765: Mai Mối
Chương 765: Mai Mối
Chương 765: Mai Mối
"Có đạo lý." Chu Oánh gật đầu, nhưng nàng lại không đồng ý với ý kiến này.
Minh Ngọc là công chúa, gả cho ai cũng sẽ bị coi là thấp kém, lại có phủ An Vương làm hậu thuẫn ở phía sau, vậy tại sao không tìm một người xuất sắc về mọi mặt.
Nhưng khả năng quá thấp, nếu gặp phải người giống như Dương Thế Thành kia thì sẽ càng phiền phức.
Tuy nhiên, những lời này của nàng không thích hợp để nói ra.
Sau đó, nàng lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi, không phải người nói Hoàng Thượng sẽ lo chuyện hôn sự của người sao? Tại sao mẫu phi lại đột nhiên muốn giúp người tuyển chọn?
"Ta cũng không biết nữa, nghe nói phụ vương ta đã hỏi qua ý kiến của Hoàng Thượng. Ngài ấy nói để chúng ta tự mình quyết định, chọn xong rồi ngài ấy chỉ cần gật đầu thôi."
Chu Oánh nghe vậy gật đầu nhẹ, bất ngờ hỏi: "Phải rồi, người thấy Chu Hoài Minh thế nào?"
Sang năm, Chu Hoài Minh sẽ hai mươi sáu tuổi, những năm qua hắn ta đều bận rộn với việc báo thù.
Bây giờ, thù đã trả xong, vấn đề cá nhân cũng nên cho vào kế hoạch rồi.
Hơn nữa, hai người cũng đã quen biết nhau từ trước, gia thế cung tương đương, có thể nói là một sự kết hợp hoàn hảo.
Minh Ngọc sửng sốt một chút rồi hỏi: "Chu Hoài Minh, ý tỷ là nhị biểu ca của Thái tử phải không?" "
Người này nàng ấy có quen biết, cũng phù hợp với yêu cầu của nàng ấy, nhưng lại chưa tiếp xúc nhiều.
"Đúng vậy, mọi phương diện đều tốt, chỉ là tuổi tác có hơi lớn một chút.
Hơn nữa, tuy là võ tướng nhưng cũng không cần phải đóng quân lâu dài ở biên giới."
"Ta sẽ cân nhắc." Minh Ngọc gật đầu.
Chu Oánh thấy nàng ấy không mấy hứng thú nên cũng không tiếp tục mai mối cho họ nữa.
Sau đó, họ trò chuyện về những chuyện tầm phào trong kinh thành một lúc. Lúc này Chu Oánh mới biết Hoàng Hậu và những người khác đã bị xử tử, Bát công chúa cũng đã tự sát ngay sau đó.
Kế tiếp cả hai cùng nhau đi dạo trong hoa viên rồi so tài võ công một phen. Chu Oánh tự mình xuống bếp nấu bốn món ăn và một món canh. Dùng bữa xong, Minh Ngọc liền rời đi.
Phía này, Chu Oánh vừa tiễn nàng ấy đi xong, quay người lại thì thấy Cố Thành Lâm dẫn thư đồng trở về.
Chu Oánh lập tức hỏi: "Các ngươi ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, chúng ta đã ăn ở tửu lâu rồi." Cố Thành Lâm vừa xuống xe ngựa vừa nói.
"Phải rồi, việc thu hoạch ở thôn trang thế nào rồi?
"Mọi thứ đã được thu hoạch xong và đưa vào kho."
Lần này, thôn trang có trồng một số cây lê, biết ở nhà không có nên ta đã mang về một ít."Cố Thành Lâm nói xong liền chỉ tay vào xe ngựa chở lê ở phía sau.
"Thành Lâm của chúng ta trưởng thành rồi, còn biết quan tâm đến Cố gia nữa. À, có gửi cho tỷ tỷ của đệ ở bên kia không?"
"Có chứ, cũng là một xe."
"Vậy thì tốt. Đệ về phòng nghỉ đi, những việc này ta sẽ cho hạ nhân xử lý."
"Đúng là mệt thật đó, vậy ta không khách sáo với tẩu tử nữa." Cố Thành Lâm nói xong liền dẫn thư đồng quay về thiên viện.
Chu Oánh gọi mấy gã sai vặt tới, đưa cho mỗi người một cái giỏ, sau đó bảo họ chia thành hai phần, phần còn lại thì cất vào kho.
Sau khi về phòng, nàng bảo Quỳ Hoa chuẩn bị và mang qua cho Cố Thành Lâm hai bộ y phục mùa thu.
Sau đó, nàng tự mình lấy ra một quả lê, không ngờ lại là *lê Yali, nàng rửa sạch một quả và cắn thử một miếng. Vị chua ngọt, mọng nước, vừa miệng, đúng là một món ngon hiếm có, đáng tiếc là nó hơi nhỏ.
Vào buổi tối, sau khi tiến vào không gian, Cố Thừa Duệ lo lắng nói: "Nha đầu, nàng giúp ta tìm Tuệ Vương thử đi, xem xem có thể tra ra hắn ta đang trốn ở đâu không?
*Thường dùng để chỉ giống lê trắng.
"Có ý gì? Không phải Tuệ Vương đã bị xử tử rồi sao?"
"Người chết chỉ là thế thân. Nếu không phải do thế thân có làn da sẫm màu và bàn tay thô ráp hơn một chút, e là sẽ không thể phát hiện ra."
"Có biết đã được thay thế lúc nào không?"
"Chính là vào đêm hắn ta bị bắt, hắn ta đã sắp xếp người vào thiên lao từ trước. Đêm đó vào rồi liền đổi, sau đó hắn ta đã trà trộn vào đám quan binh rời khỏi hoàng cung rồi biến mất.
Đúng rồi, cùng một lúc biến mất còn có Tôn Văn Hạo."