Chương 764: Tránh Nhàn Rỗi
Chương 764: Tránh Nhàn Rỗi
Chương 764: Tránh Nhàn Rỗi
Chu Oánh nghe xong gật đầu, không nói thêm nữa.
Ngày hôm sau, bởi vì có rất nhiều quan lại bị đem ra xử trảm nên từ sáng sớm đường xá đã trở nên hỗn loạn. Phu thê Chu Oánh sau khi bị đánh thức, nhìn nhau một cái rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.
Nhưng cả hai đều không có tâm trạng xem náo nhiệt. Ăn sáng xong, Cố Thừa Duệ đã lập tức đến chỗ của Thụy Vương để báo tin.
Trong khi đó, Chu Oánh lại lấy ra một loại mứt hoa hồng mà nàng đã ướp bằng mật ong để làm bánh hoa.
Bánh hoa vừa mới ra khỏi nồi, Minh Ngọc đã vui vẻ chạy vào nói: "Xem ra hôm nay ta đã đến đúng lúc rồi, còn bắt gặp được tỷ tự mình xuống bếp nữa chứ."
"Vậy thì người giúp ta nếm thử hương vị của bánh hoa này đi." Chu Oánh nói xong liền đưa cho nàng ấy một cái.
Minh Ngọc cũng không khách sáo, cầm lấy cái bánh rồi bắt đầu ăn.
Sau một lúc, nàng ấy giơ ngón tay cái lên nói: "Không tệ, ngọt nhưng không ngấy, thơm phức, rất ngon.
Đây là lần đầu tiên ta biết ăn bánh làm từ hoa tươi đó, quả thực có hương vị rất đặc biệt."
"Nếu thích thì người cứ tự lấy đi. Ta còn phải làm thêm hai nồi nữa." Chu Oánh nói xong liền quay người lại và bắt đầu bận rộn.
Minh Ngọc đáp lại, ăn thêm một cái nữa. Ăn xong liền đi rửa tay và đi theo nàng học cách làm bánh.
Cho đến khi cả hai nồi đều đã chín, Chu Oánh bưng một đĩa bánh đã nấu chín ra, phần còn lại đưa cho Xuân Hương và Đông Hương, rồi dẫn Minh Ngọc vào nhà.
Tiếp đó, nàng bảo Ngưu Lệ Vinh pha cho mỗi người một tách trà hoa hồng.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhìn thấy Minh Ngọc không có tâm trạng, Chu Oánh tò mò hỏi: "Hôm nay người đến đây có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, ta chỉ muốn đến đây để trốn tránh sự nhàn rỗi một chút thôi." Minh Ngọc lắc đầu.
Thấy nàng ấy không muốn nói, Chu Oánh cũng không hỏi thêm gì nữa. Thay vào đó, nàng hỏi: "Đúng rồi, đội nữ binh của người huấn luyện thế nào rồi?"
"Ca của ta nói là khá tốt, Hoàng Thượng cũng công nhận. Nhưng ta sợ sau này sẽ không thể huấn luyện nữ binh được nữa."
"Sao có thể, Thái tử có lẽ sẽ không phản đối mà."
"Nhưng mẫu phi hiện tại đang nóng lòng muốn ta xuất gia đây, thành thân rồi thì làm sao còn thời gian để đi luyện binh chứ?"
"Xuất giá? Nhưng mà người cũng không còn trẻ nữa, nhất định phải suy nghĩ kỹ đấy." Nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng ấy, Chu Oánh trầm tư hỏi: "Trong lòng người đã có ý trung nhân chưa? Mẫu phi của người có đồng ý không?"
"Không có, nhưng mẫu phi của ta mỗi ngày đều cho ta xem hơn chục bức chân dung, giống như tuyển phi vậy đó, phiền muốn chết."
"Đó là vì không có ai hợp ý người cả, nếu thật sự có người hợp ý, người không những không cảm thấy chán mà còn rất vui vẻ nữa đấy."
"Ầy, ta cũng không biết nữa, ta chỉ cảm thấy rất phiền phức, tỷ nói xem ta nên làm gì đây?"
"Sớm muộn gì người cũng phải vượt qua cửa ải này thôi, vậy nên hãy tìm một người đi. Tìm được rồi, mẫu phi của người chắc chắn sẽ không còn phàn nàn nữa." Chu Oánh nói đến đây, lại hỏi: "À, muốn tìm người như thế nào, người đã có ý định chưa?"
"Ta không thích *văn nhược, nhưng mẫu phi lại không muốn ta lấy võ tướng, người nói rằng võ tướng thường xuyên ở bên ngoài, ta phải tự mình chăm lo cho cả nhà, sẽ rất mệt mỏi."
*Nho nhã yếu ớt.
"Vậy người là muốn tìm một võ tướng hay chỉ muốn tìm một người mạnh mẽ, cái này người phải phân biệt rõ ràng đó."
Minh Ngọc sau khi nghe xong, đôi mắt linh động đảo mấy vòng và nói: "Cũng đúng, thật ra thì người giống như tả phu của ta cũng tốt, chỉ cần không phải kiểu học tử của học viện kia là được rồi.
Vai không gánh được, tay không nâng được, nhìn thôi đã thấy bực rồi."
Chu Oánh nghe xong liền hiểu rõ, nói thẳng ra là không muốn một tiểu bạch kiểm. Sau đó, nàng hỏi: "Vậy à, mẫu phi của người giới thiệu toàn là học tử thôi hả?"
"Gần giống vậy, đều là con cháu của quan gia nhưng họ cũng là những học tử có học thức không tệ.
Nói là do tân hoàng tiến cử, hơn nữa có rất nhiều quan lại đã bị giết, chắc chắn năm sau sẽ mở ân khoa. Đến lúc đó, tương lai của những học tử này cũng sẽ không kém cạnh."