Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 775 - Chương 781: Thăm Dò

Chương 781: Thăm Dò Chương 781: Thăm Dò Chương 781: Thăm Dò
"Ai?" An vương phi hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

Giá thị trường Chu Hoài Minh đưa ra không tệ, nhưng đó đều là người mang tâm cậy quyền Chu gia.

Nhà bà ấy lại không thiếu gia thế nên cũng không cần thiết phải gả cho con gái cho một lão nam nhân lớn hơn mình tám tuổi như thế.

"Chu Hoài Minh, con trai thứ đích của Chu tướng quân, nhị biểu ca của hoàng thượng." Minh Ngọc nói thẳng.

Sau khi An vương phi xác định không nghe nhầm, làm như không có gì tiến lên phía trước: "Sao tự nhiên con lại nhắc tới hắn ta?"

"Chỉ là bất chợt con cảm thấy hình như hắn ta rất khác so với ngày thường?"

"Khác nhau gì?"

"Mặc dù trước kia hắn ta không quá lạnh lùng như hoàng thượng, nhưng cũng là dáng vẻ cự tuyệt lại gần người khác gần ngàn dặm.

Nhưng vào ngày diễn ra yến tiệc đầy tháng của tiểu công chúa, nữ nhi phát hiện hắn ta thật sự rất khác, mặc dù lời hỏi ra rất ngây thơ nhưng nụ cười lại rất chân thành."

An vương phi thấy nàng ấy thật sự hứng thú, tức khắc cảm thấy có hơi nhức đầu nhưng vẫn đáp lời: "Con không nhớ năm đó thiếu chút nữa Chu gia đã bị như thế nào sao?"

"Nhớ, năm đó Chu gia chỉ thiếu chút nữa đã bị thái thượng hoàng diệt môn, nếu không phải có thái hậu ngăn cản thì ba người phụ tử Chu gia không cách nào sống sót."

"Đúng vậy, chuyện năm đó chủ yếu là do bè phái của hoàng hậu hãm hại, hơn hết hình như còn có bóng dáng của Tô thừa tướng.

Bây giờ những người đó đều đã chết hết, mà bọn họ báo được thù lớn tất nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ."

"Cũng đúng, vậy còn nhà hắn ta trước khi xảy ra chuyện thì như thế nào?"

"Hắn ta là thư đồng của đương kim hoàng thường, tinh thông học thức lẫn võ nghệ, chỉ là ham ăn.

Nghe nói, năm đó chỉ vì một miếng ăn, hắn ta còn đi trộm của ngự thiện phòng kìa, không quá để ý tới những thứ khác."

Minh Ngọc nghiễm nhiên gật đầu, xem ra tính tình của hắn ta có liên quan đến chuyện trong nhà, trước đó chính nàng ấy cũng cảm thấy hắn ta không qua chân thật.

An vương phi nhìn nàng ấy thất thần, trong lòng lộp bộp lập tức hỏi: "Không lẽ con coi trọng hắn ta? Hắn ta lớn hơn con tới tám tuổi đó."

"Không ạ, chẳng qua con chỉ cảm thấy hắn rất khác so với tưởng tượng của con." Minh Ngọc lắc đầu liên tục, nói.

An vương phi tuyệt không thể nào tin, nếu như không coi trọng thì làm sao có thể đột nhiên chú ý tới một nam nhân như vậy?

Buổi tối, An vương phi kể lại chuyện này cho An vương: "Vương gia, ngài nói xem phải làm thế nào đây?"

"Ta thì ngược lại cảm thấy tiểu tử Chu gia không tới nỗi nào, mặc dù có hơi lớn tuổi một chút nhưng người ta lại chưa từng thành hôn.

Quan trọng nhất là, bao nhiêu năm nay ta chưa bao giờ nghe hắn ta đặt chân vào mấy phố làng chơi, ít nhất không phải là một người lăng nhăng.

Huống hồ năng lực cũng không tệ, hoàn toàn không có vấn để gì khi kết đôi với Minh Ngọc.

Hơn nữa, gia thế Chu gia cũng coi như tương xứng với nhà ta."

"Chỉ xấu ở chỗ là gia thế phía trên không tốt, chủ yếu ta vẫn lo lắng bên phía thái thượng hoàng sẽ không đồng ý."

"Vua nào triều thần nấy, chỉ cần hoàng thượng không có ý kiến, thì bên phía thái thượng hòa sẽ dễ nói hơn nhiều." An vương nói tới đây thì hỏi: "Để hai ngày tới ta dành chút thời gian đi qua hỏi thăm ý tứ của tiểu tử Chu gia.

Nếu như hắn ta có ý với Minh Ngọc, chúng ta lại qua thăm dò ý của hoàng thượng."

"Hay là để cho Trạch Bằng đi đi, hắn là tiểu bối, lỡ như lời có bất thành thì cũng coi như là chuyện cười."

"Cũng được, ngày mai ta sẽ nói với hắn một tiếng."

Ngày hôm sau, sau khi thế tử An vương nhận được thư, lập tức sai người theo dõi nhất cử nhất động của Chu Hoài Minh, nhưng Chu Hoài Minh vẫn luôn bận rộn không thấy bóng dáng.

Ngay lúc hắn ta muốn buông tha, cuối cùng thì tới buổi chiều ngày thứ ba cũng đợi được Chu Hoài Minh tiến cung.

Hắn ta lập tức sai người gọi Minh Ngọc tới, chờ Chu Hoài Minh xuất cung lại làm như tình cờ gặp.

Chu Hoài Minh thấy hai huynh muội bọn họ, hơi sửng sốt rồi hành lễ nói: "Hạ quan, bái kiến công chúa Minh Ngọc, thế tử An vương."

"Khách khí, gặp được chính là duyên phận, huynh muội hai người chúng ta đang muốn đi ăn thịt nướng, ngươi có muốn cùng đi không?" Thế tử An vương hỏi.
Bình Luận (0)
Comment