Chương 782: Trực Tiếp Lên.
Chương 782: Trực Tiếp Lên.
Chương 782: Trực Tiếp Lên.
"Chắc là không thể, hạ quan phải trở về thu thập một chút tới ngày mai là phải đi xa nhà ngay." Chu Hoài Minh nói xong, lễ phép gật gật đầu rồi xoay người vội vã rời đi.
Thế tử An vương thấy vậy, liếc mắt nhìn qua Minh Ngọc nói: "Được rồi, người ta không có ý với muội, muội vẫn nên buông bỏ đi."
Minh Ngọc nghe xong nhìn theo bóng lưng Chu Hoài Minh đã đi xa, trực tiếp đuổi theo.
Vất vả lắm nàng ấy mới có thể gặp được một người vừa ý, sao có thể dễ dàng buông bỏ được.
"Này, ta nói..." Thế tử An vương thấy thế sợ hết hồn, vội vàng vươn tay giữ nàng ấy lại,
Kết quả Minh Ngọc chạy quá nhanh, trực tiếp bắt hụt.
Nhưng mà vì để cho hai người có thời gian nói chuyện, lại vì không muốn khiến người khác nghi kỵ nên hắn ta chẳng thể làm gia khác ngoài việc từ từ đi qua đó.
Bên này, ngay khi Chu Hoài Minh chuẩn bị leo lên xe ngựa, bị Minh Ngọc chặn lại kéo qua một bên hỏi: "Ngươi có người ngươi thích không?"
Chu Hoài Minh nhìn thấy hành động lỗ mãng của nàng ấy, hơi sửng sốt tránh khỏi tay nàng ấy, cười nói: "Như thế nào, công chúa cũng muốn làm mai cho ta?"
"Cứ coi là như vậy đi, với ngươi cảm thấy ta thế nào?" Sau khi Minh Ngọc hỏi xong, mặc dù đã ngượng chín mặt nhưng ánh mắt của nàng ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Khụ khụ." Chu Hoài Minh ho khan một tiếng, nói: "Cân quắc công chúa không thua kém đấng mày râu, là nữ chủ hào kiệt hiếm thấy, nhưng hạ quan lại lớn hơn người rất nhiều, không phù hợp."
"Ngươi là đang chê ta lớn tuổi?"
"Không, không, ta..." Hắn ra còn chưa kịp nói xong, Minh Ngọc đã mở miệng nói tiếp: "Nhưng tuổi tác của ngươi cũng không nhỉ, nếu muốn tìm người bằng tuổi chỉ có thể tìm tới quả phụ.
Ta thật sự cảm thấy ngươi rất phù hợp, nên có được hay không ngươi phải mau chóng cho ta câu trả lời."
"Khụ, từ nhỏ muội muội nhà ta đã nhanh mồm nhanh miệng, Chu đại ca cũng đừng hiếm thấy." Sau khi thế tử An vương nói xong, vẫy tay với Minh Ngọc rồi hai người cùng nhau đi tới tửu lầu.
Lời nói trắng trợn của Minh Ngọc khiến Chu Hoài Minh vừa cảm thấy tức vừa không biết phải làm sao, lại không biết tại sao còn có chút vui sướng nho nhỏ.
Lúc xoay người lên xe, thấy tùy tùng ở bên cạnh cười trộm, hắn ta không vui nói: "Lo mà đuổi xe cho tốt, không được phép truyền chuyện ngày hôm nay ra, nếu không đừng trách ta bán ngươi đi."
"Tướng quân yên tâm đi, tiểu nhân tuyệt đối không lắm miệng.
Nhưng mà quả thật tuổi của tướng quân không còn nhỏ, xác thực người ta cân nhắc tính toán chuyện lập thất, mỗi ngày quản gia tỉnh dậy đều phải giúp ngài cự hộn đến sầu não."
"Bằng không, giao chuyện vô tích sự kia cho ngươi?"
"Đừng nha, tiểu nhân không nói nữa." Tùy tùng lập tức cởi dây cương, chờ hắn ta lên xe mới vội vã chạy về phủ tướng quân.
Mà Chu Hoài Minh ngồi trong xe ngựa, lại có phần không yên lòng.
Một là hắn ta lớn như vậy, chưa từng bị ai lôi kéo ra thổ lộ như vậy, cảm thấy có chút mới mẻ.
Hơn nữa, chính hắn ta cũng không thể xác định rõ tâm tư của bản thân với Minh Ngọc là gì.
Trong ấn tượng của hắn ta, Minh Ngọc để lại ấn tượng rất sống động, dám nói dám làm, hùng hùng hổ hổ, tính tình cũng tùy tiện.
Hợp nhãn duyên nàng ấy không thiếu nhất chính là được che chở, nhưng đã không hợp nhau, nàng ấy có thể chửi ngươi cho đến khóc thì thôi.
Nói thật, hắn ta rất thích tính cách này, ít nhất khi ở chung một chỗ với nàng ấy không cần đoán tới đoán lui sống mệt mỏi như vậy.
Nhưng cũng chỉ có như thế, còn lại hắn ta đều không biết gì cả.
Hoặc là nói, căn bản là hắn ta không nghĩ tới sẽ có ngày hai người nên duyên vợ chồng.
Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn, hắn ta không thể đưa ra được chủ ý.
Sau khi hồi phủ, suy nghĩ cả đêm, cảm thấy Minh Ngọc thật sự có thể.
Nhưng nghĩ đến Thái thượng hoàng, cuối cùng vẫn đáp lại bằng một bức thư lập lờ nước đôi.
Sau khi thế tử An vương nhận được thư thì vui vẻ.
Suy nghĩ cả đêm cũng không cự tuyệt, chứng tỏ điều này vẫn có hy vọng.
Sau khi về đến nhà, lập tức nói chuyện này cho Minh Ngọc: "Mẫu phi tìm cho ngươi, trước tiên con cứ nhìn thử, nếu thích hợp cũng không cần chờ hắn."