Chương 783: Gừng Càng Già Càng Cay.
Chương 783: Gừng Càng Già Càng Cay.
Chương 783: Gừng Càng Già Càng Cay.
Nháy mắt, đã đến ngày cửa hàng bánh ngọt khai trương.
Chu Oánh đi qua đi lại giữa hai cửa hàng, sau khi xác thực bọn họ đã trang trí hoàn mỹ, xách ra hai cân bánh ngọt, hai cân bánh táo đưa cho Cố Thành Lâm mang đến học viện, lúc này mới trở về trong nhà.
Sắp đến tháng chạp, rốt cuộc Chu Hoài Minh về tới, đưa cho bọn họ một phong thư.
Sau đó lập tức tiến cung tìm hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn ta, vội vàng sai Tiền công công múc nước rửa mặt đơn giản cho hắn ta một phen, sau đó mới sai người chuẩn bị nước trà và điểm tâm.
Chờ Chu Hoài Minh ăn một chốc mới hỏi: "Bên phía Đông Dương như thế nào rồi?"
"Rất tốt, từ sau lần về trước đó, quả nhiên Đông Doanh không tiếp túc xuất binh.
Bây giờ huyện Vận Hà đã khôi phục lại phồn vinh của ngày xưa, lần này trước thời điểm áp tải lương thảo, tất cả đều thuận lợi.
Lưu thúc cũng đã thanh lý xong tất cả những người không rõ thân phận ở huyện Vận Hà."
"Vậy là tốt rồi, huyện Vân Hà không chỉ đối với thủy quân, hơn hết còn vô cùng quan trọng với toàn bộ Đại Minh, cho nên nhất định phải nắm thật chắt trong tay chúng ta."
"Thần đã rõ." Chu Hoài Minh nói tới đây hỏi: "Không biết Hoàng thượng đã có an bài gì cho hôn sự của công chúa Minh Ngọc rồi?"
"Ta không có ý kiến gì với công chúa Minh Ngọc cả, tùy xem ý tứ An vương." Hoàng thượng nói tới đây, giật mình một chút, ngẩng đầu như có như không hỏi: "Như thế nào, coi trọng công chúa Minh Ngọc à?"
"Khụ." Chu Hoài Minh cũng không có ý giấu diếm ông ấy, lập tức nói chuyện Minh Ngọc tìm hắn ta thổ lộ cho ông ấy biết.
Hoàng thượng nghe xong tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy biết Minh Ngọc vô tư, không nghĩ tới lại dám tìm nam nhân thổ lộ.
Sau đó hỏi: "Nói như vậy, ngươi là đồng ý chưa?"
"Thần, thần cũng cảm thấy nàng ấy khá tốt."
Nếu như Thái Thượng Hoàng không can thiệp, có thể thử tiếp xúc một chút, nếu cả hai đều thấy thích hợp thì lập tức quyết định."
Hoàng thượng vừa nghe đã rõ, nói trắng ra chính là sợ hoàng thất bọn họ can thiệp vào hôn sự của Minh Ngọc.
Ông ấy sẽ không, nhưng bên chỗ phụ hoàng thì khó mà nói chính xác.
Lại nói: "Ta hiểu ý của ngươi, ngày mai sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
"Vậy thì tạ ơn Hoàng thượng, nếu như người không có phân phó gì khác, bây giờ thần lập tức về nhà."
Đầu kia, Chu Oánh nhận được thư, mở ra nhìn thoáng qua, là Cố Thừa Hỉ viết.
Nói là, Cố Thừa Nghiệp, cùng với Cố Thừa Tự của tộc trưởng, sau thu trúng cử.
Đầu xuân sang năm phải đến kinh thành thi cử, để bọn họ giúp đỡ an bài chỗ ở một chút.
Thứ hai chính là, thân thể lão phu nhân càng ngày càng kém, hy vọng bọn họ có thể dành chút thời gian quay về thăm hỏi. .
Cuối cùng là một số vấn đề của gia trưởng.
Khiến Chu Oánh không ngờ đó là, Cố phụ lại nạp thêm một phòng thiếp thất, còn là cô nương mười tám tuổi, hiện tại đã mang thai, mỗi ngày ở nhà đều ầm ĩ với Lưu thị.
Sau khi Chu Oánh xem xong, trực tiếp thu lại.
Dù sao chuyện hư của Chu gia, nàng sẽ không xen vào.
Về phần tiếp đãi người, dù sao trong nhà cũng có mấy sân trống, bọn họ nghĩ đến lúc cũng chỉ nhiều hơn hai bộ chén đũa, ngược lại không có gì.
Sau khi Cố Thừa Duệ trở về, Chu Oánh đưa thư cho hắn.
Chờ Cố Thừa Duệ xem xong, cười nhạo một tiếng nói: "Thật đúng là gừng càng già càng cay."
"Ai nói không phải chứ, có nên đưa qua cho lão thái thái mấy thang thuốc bổ không?"
"Việc này nàng đừng quản, cứ để ta xử lý." Cố Thừa Duệ nói tới đây lại nói: "Đúng rồi, ta đã chọn xong tòa nhà để mở y quán, nằm ở Tây Thành, tòa nhà tam tiến.
Chỉ cần sửa chữa đơn giản một chút, mùa xuân năm sau là có thể khai trương."
"Chọn ở Tây Thành cũng tốt, đa số ở Đông Thành toàn là nhà của quan lại với hoàng thất, bình thường đều có thái ý túc trực, cũng không cần đến y quán." Chu Oánh gật đầu tán thành, nói.