Chương 809: Tiệc Cảm Ơn (1)
Chương 809: Tiệc Cảm Ơn (1)
Chương 809: Tiệc Cảm Ơn (1)
Gần đến buổi trưa, đám quan viên Bạch Cảnh Bình e ngại vì đến muộn.
Đương nhiên, dù sao Cố Thừa Duệ cũng là quan chính tam phẩm nên hắn không cần phải đi đón khách.
Thay vào đó, hắn cùng Cố phụ và nhị thúc giúp tộc trưởng chiêu đãi những vị khách gần sân từ đường.
Cố Thừa Hỉ dẫn Bạch Cảnh Bình đến chào hỏi với mọi người, hành lễ nói: "Hạ quan Bạch Cảnh Bình (Điền Kính Trung... ), đã từng gặp qua Cố đại nhân."
"Hai vị mau đứng dậy đi, chúng ta dù gì cũng đã đồng cam cộng khổ cùng với nhau, mọi người không cần khách sáo như vậy đâu." Cố Thừa Duệ tiến lên nói.
Sau đó, hắn ta khum tay nói: "Tiểu đệ đây vẫn còn chưa chúc mừng hai vị thăng chức mà."
"Chúc mừng, chúc mừng. Lần trở về này huynh định ở lại bao lâu? Khi nào có thời gian, chúng ta tụ tập với nhau?" Bạch Cảnh Bình nói.
"Được, hôm khác ta dành chút thời gian đi huyện thành, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở tửu Hồng Vân." Cố Thừa Duệ đáp.
"Vậy bọn ta chờ huynh." Bạch Cảnh Bình cười nói.
Nói xong hắn ta chào hỏi Cố Thừa Nghiệp vài câu, sau đó đi tìm nhân vật chính của ngày hôm nay Cố Thừa Tự.
Cố Thừa Duệ bước đến trước mặt Trương Bộ Đầu nói: "Chào anh rể."
"Được rồi, ta nghe nói đệ muội đang mang thai. Xin chúc mừng."
"Xin chúc mừng. Ngày hai người kết hôn, bọn ta không đến được, buổi chiều xong việc rồi chúng ta ngồi nói chuyện đi."
"Không sao đâu, hôm nay bọn ta cũng không có ý định quay về. Vì vậy chúng ta còn nhiều thời gian mà."
"Cũng được, cứ để huynh đệ tỷ muội gặp nhau nói chuyện đi, nếu không sau này muốn gặp nhau cũng không được."
"Đúng vậy."
Đúng lúc này, trưởng thôn dẫn mấy vị trưởng thôn gần đó đi tới chào hỏi.
Sau khi mời bọn họ ngồi xuống, nói: "Mời mọi người ngồi xuống uống trà."
Nói xong liền cầm ấm trà trên bàn lên.
"Tam ca, để đệ làm cho." Phùng Xuân nói xong liền nhận lấy ấm nước từ trong tay hắn.
Trưởng thôn nhìn thấy hắn vẫn không có chút phong thái nhà quan tý nào, mỉm cười nói: "Lần này Thừa Duệ trở về có thể ở lại bao nhiêu ngày?"
"Đợi Thừa Tự lên đường nhậm chức rồi thì con cũng sẽ trở về luôn, Tiền gia gia có muốn cùng con đến kinh thành chứng kiến sự thịnh vượng của kinh thành không?" Cố Thừa Duệ mỉm cười nói.
Trưởng thôn vội vàng lắc đầu nói: "Không, ta đã già rồi, chỉ sợ đi kinh thành một chuyến là không thể trở về."
Cố Thừa Duệ nhìn ông ấy, thấy sắc mặt ông ấy quả thực không tốt lắm, khó trách hôm qua không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Sau đó lại hỏi: "Nếu Tiền gia gia cảm thấy không khỏe, con có thể khám cho ông."
"Cũng được, ta cảm thấy xương cốt của mình già yếu rồi, đi gần xa gì cũng thở gấp."
Trưởng thôn nói xong liền ho hai tiếng, nhấp một ngụm trà rồi đưa tay cho hắn.
Cố Thừa Duệ cẩn thận bắt mạch, nói: "Không có vấn đề gì lớn, từ nay về sau ông hãy ăn nhiều củ từ, táo tàu và câu kỷ, nguyên nhân chủ yếu là khí huyết không đủ.
Có sự thật hắn không nói cho ông ấy biết, ông ấy bây giờ như đèn sắp cạn dầu, có lẽ sắp không chịu nổi nữa.
Nếu được chăm sóc tốt thì thể sống được hai hoặc ba năm, nếu không thì khó có thể nói liệu ông ấy có thể sống qua được một năm nữa hay không.
"Nói trắng ra, do tai nạn mấy năm trước, nếu không cơ thể ta cũng không tệ đến nỗi vậy." Trưởng thôn trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Quả nhiên, mấy năm bắt đầu có tuổi, người thì mất, không mất thì cũng bị này bị kia, tóm lại là không dễ dàng gì." Lúc này, một trưởng thôn ngồi gần đó đồng ý.
"Quả thực, những năm đó không những không đủ lương thực mà còn thiếu thuốc men, có thể sống đến bây giờ quả không dễ dàng gì." Cố Thừa Duệ hỏi: "Đúng rồi, mấy thôn gần đây mọi người trồng cây lương thực gì?"
"Thôn bọn ta chủ yếu trồng khoai lang. Nửa năm còn lại thì bọn ta có thể trồng thêm ít ngô."
Làng chúng tôi cũng chủ yếu trồng khoai lang. Chúng tôi đã tìm được một số giống lúa, và chúng tôi dự định sẽ trồng lúa trong thời gian sắp tới."