Chương 810: Tiệc Cảm Ơn (2)
Chương 810: Tiệc Cảm Ơn (2)
Chương 810: Tiệc Cảm Ơn (2)
"Hiện tại huyện của chúng ta chủ yếu trồng khoai lang, có điều năng suất chỗ nào cũng cao, sợ là sẽ bán không kịp."
"Chính xác, nghe nói khắp nơi ở Đại Minh đâu đâu cũng đều là khoai lang, sợ bán không được, hơn nữa giá cả cũng không cao."
"Vậy thì giữ lại cho con, khi thu hoạch khoai lang vào mùa thu, con sẽ bảo thuộc hạ ghé từng thôn để thu mua." Cố Thừa Duệ nói.
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi, bọn con đang định xây một xưởng bún, đến lúc đó sẽ cần sử dụng rất nhiều khoai lang nên mọi người muốn trồng bao nhiêu cũng được.
Nhân tiện, mọi người cũng có thể trồng ớt, đậu nành, đậu tằm.
Mọi người trồng được bao nhiêu thì ta thu bấy nhiêu."
"Có lời này của ngươi, bọn ta cũng yên tâm rồi, vậy có gì bọn ta về nói với người dân trong thôn."
"Ngài cứ nói với bọn họ, đến lúc thu hoạch thì cứ đưa đến Dương Vị Cư, đến lúc đó Tôn chưởng quỹ sẽ giúp mọi người sắp xếp."
Ở bên kia, khi Bạch Cảnh Bình đi ngang qua, hắn ta hơi ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó nói về việc Cố Thừa Tự từ chối liên kết cánh đồng.
Cố Thừa Tự đến chào hỏi lịch sử một hồi xong thì ngồi xuống, hỏi: "Vừa rồi ta tới đây, nghe nói Hiền đệ từ chối những yêu cầu của gia đình giàu có kia, có đúng không?"
"Phải, tiểu đệ chỉ đồng ý cho những người trong thôn mà thôi, tức là chỉ có hai tộc Điền Cố liên kết với nhau mà thôi.
Những người khác, kể cả họ hàng, đều từ chối.
Thứ nhất, phụ thân đệ cũng có tuổi, đại ca thì quá bận rộn.
Ngoài ra, tiểu đệ ta thì quanh năm không có ở nhà, sợ lại thêm phiền hà, cho nên mới từ chối." Cố Thừa Tự cười nói: "Như vậy không tốt sao, ngài có thể thu thêm được tiền thuế?"
"Cũng đúng." Bạch Cảnh Bình gật đầu đồng ý sau khi nghe điều này.
Cậu ta và hắn ta khác nhau, người thì nhiều năm không trở lại quê hương, đến khi trở về thì mọi thứ đã đổi thay, căn bản quản lý không nỗi, tốt nhất là không rước thêm phiền phức.
Sau đó hắn ta tò mò hỏi: "Nhân tiện, đệ được phân vào huyện nào?"
"Huyện mà Trần Bằng phụ trách trước đây, nơi đó chỉ là một vùng đồng bằng bằng phẳng, muốn đạt được thành tựu chính trị cũng không dễ dàng gì."
Bạch Cảnh Bình sửng sốt một chút, nghĩ tới Trần Bằng, âm thầm cười chế nhạo số mệnh trớ trêu.
Sau đó lại nói: "Cái gì cũng có cái tốt của nó, nơi đó ổn định, mọi chuyện cũng vừa mới lắng xuống, vẫn có thể dễ dàng đạt được thành tựu chính trị."
"Đúng rồi, Tôn đại nhân được điều đến phủ Bình Dương làm Tri phủ rồi có đúng không?"
"Đúng vậy, ngươi có thể xin ngài ấy lời khuyên, ông ấy rất có năng lực."
"Nhất định ta sẽ."
Bên nữ quyến, Vương Thị dẫn theo hai cô con dâu và Cố Tử Di.
Lưu Thị và Diêu Thị, Dương Thị và vợ Cố Thừa Nghiệp Du Thị thì đang đón tiếp các phu nhân chị em.
Sau khi chào hỏi qua lại, mọi người ngồi xuống, một người phụ nữ bước đến gần Vương Thị và nói: "Cố phu nhân thật may mắn. Lệnh công tử tuổi còn trẻ mà đậu Tiến sĩ rồi, sau này tiền đồ chắc chắn vô cùng tươi sáng."
"Điền phu nhân quá khen rồi, chỉ là do thằng bé may mắn thôi." Vương Thị cười nói.
"Bà khiêm tốn quá, gia đình tôi có một cô cháu gái còn chưa đính hôn. Mặc dù con bé xuất thân từ nhà thương nhân, nhưng vẫn hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa còn biết quản lý cửa hàng.
Bà có nghĩ nên thử làm mối cho hai đứa với nhau không?
"Thằng bé đã có vợ rồi, hơn nữa còn có con trai chứa đầy 2 tuổi, vì vậy ta nghĩ chuyện này bỏ qua đi."
"Sao lại nói như vậy, dù gì cậu ta cũng là huyện lệnh, trong ngoài chỉ có một nữ nhân làm sao được."
Vương Thị sửng sốt một chút, bà ấy ghét nhất là chuyện thê thiếp, sau đó trực tiếp trả lời: "Ta không nghĩ như vậy, trong nhà nhiều nữ nhân quá sẽ loạn mất.
Hơn nữa, gia đình bọn ta chỉ là gia đình nhỏ, thật sự không đủ khả năng nuôi thêm nhiều phụ nữ như vậy nên tôi nghĩ thôi bỏ qua đi."
Vương Thị nhìn ba ta vẫn muốn khuyên bảo tiếp, vừa khéo có khách đến thăm nên bà lập tức đi tới chào hỏi.