Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 813: Đề Nghị

Chương 813: Đề Nghị Chương 813: Đề Nghị Chương 813: Đề Nghị
"Bọn ta cầu còn không được, có thể quan hệ tốt với bọn họ bọn ta càng có lợi." Cố Thừa Nghiệp nói.

Cố Thừa Chí nghe xong cũng không từ chối, dù sao quen biết nhiều người có thế lực chắc chắn sẽ giúp ích cho việc kinh doanh sau này.

Tiếp theo, Cố Thừa Duệ nói với mọi người về việc thu hoạch ớt và khoai lang sau mùa thu để bọn chúng có điều kiện thuận lợi để phát triển hơn.

Ngày hôm sau, Cố Thừa Duệ đi cùng Cố Thừa Tự đến gặp người môi giới ở trong huyện để mua thêm ma ma và hai người hầu biết võ thuật.

Trên đường trở về, Cố Thừa Tự hỏi: "Thừa Duệ ca, bún bán có tốt không? Huynh có thể mở xưởng ở Bình Dương không? Như vậy, mọi người cũng có thể kiếm được chút thu nhập."

"Ngươi muốn mọi người trồng thêm nhiều khoai lang sao?"

"Đúng vậy, bên đó có đồng bằng, lại không có bến tàu. Bọn họ chỉ có thể kiếm sống nhờ vào việc trồng một số loại cây trồng có giá trị."

"Mở thêm xưởng thì cũng được, nhưng như ngươi nói, bên đó không có bến tàu, sợ vận chuyển không thuận tiện do quá xa.

Nên sản lượng chắc cũng không nhiều.

Nhưng đồng bằng cũng có những ưu điểm của đồng bằng. Đất đai ở đồng bằng nhìn chung màu mỡ hơn, thu hoạch dễ dàng hơn.

Theo ta thấy, ngươi nên tìm cách cải thiện hạt giống, hạt giống mà có thể giúp mọi người tăng thêm thu nhập."

"Hạt giống?"

"Đúng vậy, tất cả hạt giống sẽ xuống cấp theo thời gian, nhưng với đất tốt, cộng với sự chăm sóc phù hợp, gieo nhiều hạt cùng một lượt thì có thể làm chậm quá trình biến chất của hạt.

Sau đó, ngươi có thể bán hạt giống đi nơi khác, tiết kiệm chi phí hơn nhiều so với việc chỉ bán lương thực.

Ngoài ra, ngươi thể trồng ớt, bông, ta có thể thu gom lại.

Về phần khoai lang, đợi mở rộng diện tích đất trồng xong rồi thì ta sẽ đến tìm ngươi."

Cố Thừa Tự nghe xong suy nghĩ lúc rồi gật đầu.

Sau khi trở về nhà, Bạch Thị dẫn theo người hầu mới mua về đến nhà Cố Tử Di.

Nhân lúc không có ai, Cố Thừa Duệ đưa cho Cố Thừa Tự năm nghìn lượng bạc nói: "Cầm lấy đi, khi nhậm chức, mọi việc đều cần phải đút lớt, ngươi cũng phải tìm chút kế sinh nhai, nhất định sẽ dùng tới."

"Đệ không cần, nhiều quá rồi, đệ..."

"Cầm đi, coi như ta cho mượn, sau này có rồi trả."

Nhưng ngươi tuyệt đối không nên tham lam quá, nếu không kết cục cũng sẽ giống như Dương Chí Thành."

"Đừng lo lắng, đệ cũng biết giới hạn, vậy đệ đây không khách sáo nữa."

"Ừm, vậy ta quay về đây." Cố Thừa Duệ nói xong liền xoay người đi về nhà.

Cố Thừa Tự nhìn lượng bạc trong tay, cảm thấy như nó nặng cả ngàn cân, đồng thời, hắn ghi khắc ân nghĩa này vào trong lòng.

Sau khi trở về nhà, hắn ta nói với tộc trưởng.

Tộc trưởng sửng sốt một chút rồi nói: "Vậy thì cứ nhận đi, giống như hắn nói sang bên đó mua ít tài sản ở đó, ít nhất cũng đủ cho các ngươi chi tiêu.

Nhờ vậy ngươi cũng không cần phải lo lắng về sinh kế nhai.

Còn một điều nữa, ta phải nhắc nhở ngươi, nhưng đừng quá tham lam."

Dù sao bổng lộc một tháng cũng chỉ có mười lượng bạc, thật sự làm cái gì cũng không đủ, dù là dùng để xã giao hay yên thân làm quan thì cũng không thể làm gì nếu không có tiền.

Nhưng trong nhà hiện tại chỉ có hơn 200 lượng bạc, cho dù đưa cho hắn ta cũng chỉ có thể mua mấy bộ quần áo mới mặc cho nó có thể diện mà thôi.

"Con biết rồi phụ thân, con sẽ không như vậy đâu." Cố Thừa Tự gật đầu một cách nghiêm túc.

Trong vài ngày tới, Cố Thừa Duệ không đi đến trang trại phụ giúp thì cũng đi cùng Tôn Hoành Lương đến xưởng hoang để nghiên cứu công việc xây xưởng.

Năm ngày sau, khi mọi việc trong nhà gần như xong, Cố Thừa Duệ mời người dân trên trang trại tụ họp ăn bữa cơm.

Buổi tối ngày hôm sau, bọn họ lại tụ tập ở Dương Vị Cư và mời thêm Lưu chưởng quỹ cùng dùng bữa.
Bình Luận (0)
Comment