Chương 824: Bệnh Đậu Mùa (4)
Chương 824: Bệnh Đậu Mùa (4)
Chương 824: Bệnh Đậu Mùa (4)
Vẻ mặt của Thái Thượng Hoàng trở nên nghiêm trọng, nói: "Lần cuối bệnh đậu mùa xuất hiện ở kinh thành là vào năm trẫm năm tuổi, bệnh đậu mùa lan truyền quá nhanh, hơn nữa rất ít người sống sót qua khỏi. Theo trẫm, vẫn nên nhanh chóng đưa hết mọi người trong hậu cung về thôn trang tránh đi."
"Ngài hãy nhìn sớ mà bọn họ dâng trước đi." Hoàng Thượng nói xong rồi đưa sớ cho ông ấy.
Thái Thượng Hoàng sau khi xem xong, nghiêm túc suy nghĩ một lát nói: "Nói cách khác thì hiện giờ không có nơi nào là hoàn toàn an toàn cả."
"Đúng vậy, hiện giờ nơi nguy hiểm nhất chính là Bắc Thành, thế nên chúng ta cứ đợi mấy ngày nữa xem liệu có thể khống chế bệnh dịch ở nơi đó được không."
"Được, bảy ngày, sau bảy ngày mà không khống chế được dịch thì đưa mọi người trong hậu cung ra ngoài tránh dịch."
"Dạ vâng." Hoàng Thượng đáp.
Sau đó Thái Thượng Hoàng chủ động đi tới ở trong thiên điện, chuyện lớn như vậy, sao ông ấy có thể yên tâm chờ ở sau chứ.
Trong lúc đó thánh chỉ cũng được truyền xuống, một đội quan binh, Ngự lâm quân được điều động, nhanh chóng cách ly kinh thành và phân người giám sát các khu vực.
Đồng thời hai cha con Diêm đại nhân và Diêm Chí Võ cùng phái người ra ngoài bao vây toàn bộ kinh thành.
Sau khi Cố Thừa Duệ và Chu Viện Thủ truyền tin về nhà xong cũng trực tiếp tới Bắc Thành, dẫn theo tất cả đại phu trong Bắc Thành bắt đầu chữa trị miễn phí cho mọi người và tìm ra nguồn lây bệnh.
Tại một thông trang nào đó trên núi ở phía Tây, Tôn Văn Hạo nhận được tin tức này xong bèn trực tiếp chửi ầm lên nói: "Mẹ nó, sao Hoàng Đế có thể tạo ra cái kịch bản bất an này chứ."
Người ở bên cạnh nói: "Nhị gia, nghe nói Ngự lâm quân đã rời khỏi cung, như vậy hiện giờ là thời điểm lớp phòng ngự trong cung yếu nhất, không bằng chúng ta trực tiếp phái người vào trong cung do thám. Như thế này chẳng phải càng khiến lòng người hoảng sợ sao."
"Ngươi thì hiểu cái rắm, Hoàng Thượng không phải tên ngốc. Sao có thể không giữ lại một chút để bảo vệ mình chứ, hơn nữa những tên đó lại không ra khỏi thành, chỉ cần có tín hiệu là chúng đã quay về rồi. Đến lúc đó chúng ta không phải là ba ba trong hũ sao."
"Vậy cứ chờ như này sao?"
"Chờ, nếu ông ta không phái người ra ngoài, vậy cứ đợi tới khi bệnh đậu mùa lan vào trong cung đi, ta nghĩ sẽ không lâu lắm đâu." Tôn Văn Hạo cười âm trầm.
Sau khi Chu Oánh biết được Cố Thừa Duệ sẽ không quay lại một thời gian, nàng đành phải phái người đưa cho hắn chút quần áo, đồ dùng tẩy rửa, cùng với khẩu trang bao tay và các vật phẩm khác.
Cố Thừa Duệ nhận được đồ xong, thấy có khẩu trang cùng bao tay cũng không có giữ cho riêng mình mà phát cho mỗi đại phu mỗi người một phần, bao gồm Chu Viện Thủ.
Chu Viện Thủ nhìn đồ vật trong tay, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp, bởi vì cho tới bây giờ ông ta mới phát hiện nữ nhi bị vứt bỏ này mới là người thực sự xuất sắc.
Tìm được người con rể cũng không tồi, ít nhất trên phương diện y thoạt, thoạt nhìn cũng không kém hơn ông ta.
Cố Thừa Duệ không hề biết suy nghĩ của ông ta, hắn căn cứ vào địa điểm của gia đình mới bị sốt, kết hợp với địa điểm của ba người nhà kia, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm giao nhau.
Đó là tại một tửu quán nhỏ.
Cố Thừa Duệ lập tức dẫn người tới tìm, ngay khi biết tin có một tiểu nhị nhiễm bệnh xin nghỉ, hắn lập tức đi tới nhà của tiểu nhị đó.
Lúc này mới phát hiện tiểu nhị đó sống một mình và đã chết ở trong nhà.
Hơn nữa do trên người đầy những bọc mủ nên đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.
Cố Thừa Duệ vội nhìn về phía chưởng quầy bên cạnh hỏi: "Hắn là người làm đã lâu hay mới tuyển gần đây thế?"
"Mới tuyển gần đây, tính tới giờ cũng chỉ tầm một tháng thôi." Chưởng quầy nói tới đây như nhận ra điều gì đó, hoảng sợ quỳ xuống nói: "Đại nhân, đại nhân, việc này không hề liên quan tới tiểu nhân, ta thật sự không biết gì hết."
"Dẫn đi, mọi người bên trong tửu quán đều phải đưa đi cách ly." Cố Thừa Duệ nói xong rồi đi ra ngoài, sau đó sai người mang theo hai túi vôi lớn tới.
Họ rải lên khắp tiểu viện, cũng bọc thi thể vào trong chăn rồi tìm chỗ đốt.
Kế đó Cố Thừa Duệ tự mình đi vào kiểm tra một phen.
Đáng tiếc lại không phát hiện ra vật nào hữu dụng hết.