Chương 825: Bệnh Đậu Mùa (5)
Chương 825: Bệnh Đậu Mùa (5)
Chương 825: Bệnh Đậu Mùa (5)
Kế đó hỏi thăm những người hàng xóm ở quanh đó người này tên là Tôn Lượng, trước đây vẫn làm tiểu nhị trong các quán cơm, ở trong nhà cũng chỉ có một mình.
Năm ngoái vì uống rượu làm hỏng việc, làm chậm trễ một mối kinh doanh nên bị sa thải, trong khoảng thời gian này anh ta chỉ làm mấy việc vặt, mấy ngày trước mới tìm được việc ở tửu quán.
Cố Thừa Duệ thấy có một bà cũ hiểu rất rõ bèn hỏi: "Thưa đại nương, gần đây anh ta có hay gặp ai không?"
"Cái này thì ta cũng không chắc lắm, nhưng mà anh ta có mấy người bạn thường hay đi uống rượu cùng, nếu không ngươi thử hỏi bọn họ xem, có khi bọn họ biết được đó." Cụ bà trả lời.
"Vậy làm phiền ngươi chỉ đường giúp ta."
Cụ bà cũng không khách khí mà trực tiếp dẫn theo nhóm quan binh bắt đầu đi tìm người, rất nhanh đã tìm được ba người đó, trong đó có một người đã chết, hai người khác tuy vẫn chưa chết nhưng cũng đã bị bệnh hôn mê không tỉnh lại.
Sau khi nghe ngóng xong, được rồi, tất cả họ đều là người sống một mình.
Cố Thừa Duệ lập tức dẫn người đi xử lý thi thể, còn về hai người vẫn còn sống, cần phải nghiêm túc khử trùng rồi cách ly ngay tại chỗ.
Tiếp đó tìm được nơi ba người này làm việc, đó là một quán cơm và một tiệm thợ mộc.
Những người ở trong tiệm thợ mộc vẫn chưa có việc gì, vẫn còn sống nhưng vẫn phải bị cách ly.
Sau đó Cố Thừa Duệ dẫn người đi tới quán cơm, nhưng mà lúc này quán cơm rõ ràng đã đóng cửa, không có ai ở đây hết.
Khi bọn họ tìm tới được nhà chưởng quầy của quán cơm, phát hiện chưởng quầy đã chết.
Hỏi thăm hàng xóm mới biết được, một tháng trước toàn bộ người nhà của chưởng quầy đã trở về quê.
Mà chưởng quầy cũng tuyên bố quán cơm không kiếm được tiền nên muốn bán quán đi rồi về quê.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, lập tức phái người đến quan phủ, tra xét chi tiết về chưởng quầy.
Được rồi, không tra thì không biết, tra rồi sợ tới sốc, quán cơm và chưởng quầy này hóa ra thuộc về An Hầu phủ, nhưng mà sau khi dịch bệnh xảy ra, chưởng quầy đem quán cơm rời khỏi An Hầu phủ, tự mình xây dựng quán mới.
Cố Thừa Duệ tra tới đây không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ Tuệ Vương đã trở lại rồi sao, trận dịch bệnh này có khi nào là do hắn ta đầu độc không.
Sau đó lập tức nói những tin tức này cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhận được tin, kinh sợ nói: "Cái gì tới thì cũng sẽ tới, cũng may lần này không dẫn những người trong hậu cung ra ngoài, nếu không chỉ sợ đã rơi vào bẫy rồi."
Tiếp đó đưa cho Cố Thừa Duệ một tấm kim bài của mình, để hắn có toàn quyền xử lý việc này.
Cố Thừa Duệ nhận được kim bài, làm việc càng trở nên thuận lợi hơn, sắp xếp tất cả những vùng trong kinh thành, bắt đầu kiểm tra từng nhà, cần phải loại bỏ những tai họa tiềm ẩn.
Sau khi hoàn thành công việc, nhân lúc ăn cơm hắn cởi bao tay ra, cầm lấy tượng mẫu nhỏ đeo trên cổ mình, nói hết những nghi ngờ về việc bị đầu độc cho Chu Oánh.
Đồng thời nhờ nàng giúp hắn tra xem liệu có thể tìm thấy Tuệ Vương trong đám người hay không.
Buổi tối Chu Oánh nhận được tin, nàng tức giận nói: "Thật không hổ danh là Tuệ Vương, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn thâm độc, vậy mà thật sự không coi trọng mạng người. Cũng may hắn ta không có mệnh làm hoàng đế, nếu không Đại Minh đã gặp phải tai ương rồi."
Sau đó nàng nghiêm túc tìm người trong phạm vi toàn kinh thành, sau hai canh giờ cuối cùng cũng tìm được đoàn người của Tôn Văn Hạo ở trong thôn trang giao với ngoại ô phía Tây.
Cũng không có nhiều người lắm, khoảng chừng có trăm tên.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ chứa đầy sát khí của họ, nghĩ đến đều là chút bỏ mạng đồ đệ.
Khiến nàng cảm thấy khó hiểu là nàng thế mà lại nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn ta.
Xem ra lần trước không tìm thấy Tuệ Vương quả thật là do hắn ta chạy nhanh chứ không phải do nàng sơ suất.
Sau khi tìm thấy người, nàng xem qua Cố Thừa Duệ, thấy hắn đang ngủ say, cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cho tới ngày hôm sau, lúc nàng cho Quả Quả ăn xong rồi mới nói kết quả tìm kiếm cho hắn.
Cố Thừa Duệ nhận được tin tức của Chu Oánh truyền tới, có chút đau đầu, hắn còn tưởng rằng những người đó đang ở kinh thành, không ngờ bọn chúng lại ở trong thôn trang.
Không biết lúc này nên làm gì nữa, điều quan trọng là không thể gióng trống khua chiêng lục soát, nhỡ đâu khiến chúng bỏ chạy thì sau này muốn bắt lại càng khó khăn hơn.
Mà tin tức này cũng không thể để lộ ra ngoài được.