Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 826: Bệnh Đậu Mùa (6)

Chương 826: Bệnh Đậu Mùa (6) Chương 826: Bệnh Đậu Mùa (6) Chương 826: Bệnh Đậu Mùa (6)
"Cố đại phu, hai người bị cách ly ngày hôm qua đã tỉnh lại, có một người tỉnh lại còn muốn đập đầu vào tường tự sát, nhưng mà bởi vì phát sốt nên không tự tử thành công."

"Ồ, đây hẳn là có tật giật mình." Cố Thừa Duệ nói xong rồi lập tức đứng dậy.

Đây chính là cơ hội tốt tự dưng tới cửa, hắn phải thẩm vấn cẩn thận mới được.

Cho dù không thẩm vấn ra được, chỉ cần có cái cớ còn sống là được.

Hắn cũng không tiếp tục ăn cơm nữa, rửa mặt qua rồi lấy vắc-xin ra, giấu ống tiêm đi.

Kế đó đeo khẩu trang và bao tay đã được xử lý đêm qua đi tới.

Nhìn thấy người đang bị trói bèn tiến lên nói: "Nóng lòng muốn chết như vậy, hẳn là ngươi đã biết gì đó, chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ cho ngươi được sung sướng, nếu không chỉ đành giữ ngươi lại làm vật thí nghiệm của ta mà thôi."

Cố Thừa Duệ nói tới đây, nhìn dáng vẻ ngẩn ra của tên đó, đành phải nói: "Chắc ngươi không hiểu vật thí nghiệm là gì, vậy nói là nuôi ngươi làm người thử độc thì có hiểu không. Mỗi một đại phu đều mong có một người thử độc, như vậy lúc nghiên cứu thuốc mới có thể nhanh được."

Người nọ nghe xong sợ hãi nhìn về phía hắn, tuy rằng tên đó chưa từng gặp qua người thử độc, nhưng mà cũng được nghe người ta nhắc tới không ít lần.

Nghe nói, có người thử độc cuối cùng đã bị tra tấn tới độ không còn là người bình thường nữa, quan trọng là không ai sống được lâu.

"Vừa hay gần đây ta đang nghiên cứu một loại hàn độc, nghe nói nếu trúng độc này mỗi tối đều lạnh run như ở trong khối băng vậy, đặc biệt là vào đêm trăng tròn, nếu không có thuốc giải thì người sống sờ sờ cũng sẽ bị chết cho lạnh cóng. Không sao đâu, ngươi đừng nói gì cả, để ta đi lấy thước đã." Cố Thừa Duệ nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.

Người nọ nghe vậy, theo bản năng nghĩ tới thảm họa do tuyết, lúc đó chính hắn ta suýt nữa bị chết cóng, cái loại cảm giác đau đớn khi xương cốt bị công lạnh lại này thật không muốn phải trải qua thêm lần nữa.

Sau đó vội vàng nói: "Đừng, đừng, ta nói, ta nói."

"Nhớ kỹ nếu ngươi nói dối một câu thôi thì ta sẽ thêm một phần thuốc cho ngươi."

"Sẽ không, sẽ không."

Người nọ nói tới đây rồi kể lại: "Khoảng tầm tối của một tháng trước, chưởng quầy của chúng ta hoảng loạn lấy ra một bộ quần áo. Ngày hôm sau thì mặc nó vào, còn nói hắn muốn bán cửa hàng để về qua, ngay cả người nhà cũng đã được đưa về. Cứ mấy ngày lại bắt đầu sốt cao, hai người bọn ta khuyên bảo hắn, để hắn nhanh chóng đi tìm đại phu bắt bệnh. Nhưng hắn không chỉ không đi mà ngược lại còn bắt đầu thích uống rượu. Một đêm nọ, sau khi hai chúng ta uống rượu xong, hắn mới tiết lộ sự thật, hắn bị bệnh đậu mùa không thể cứu được.

Ta vừa nghe tới đó thì sợ tới rụng tim nên mới tò mò hỏi: "Ngươi không gặp đại phu thì sao mà biết được."

Chưởng quầy bèn nói: "Bộ quần áo mà trước đó hắn mặc có mang mầm bệnh gây bệnh đậu mùa, là do nhị lão gia ở An Hầu phủ bắt người nhà của hắn để bắt hắn làm vậy, muốn lan truyền bệnh đậu mùa ra ngoài. Lúc ấy ta bị dọa sợ, vốn muốn đi báo cho quan phủ, kết quả chưởng quầy đột nhiên uy hiếp ta nói nếu, nếu ta nói việc này ra ngoài, vậy hắn sẽ nói mọi chuyện này đều là do ta làm, sẽ nhét quần áo vào nhà ta, còn để tiểu nhị tại cửa hàng làm chứng cho hắn."

"Thử tưởng tượng xem, làm gì có tiểu nhị nào dám làm trái lời chưởng quầy, việc này quá lớn, ta sợ. Thế nên vẫn luôn không dám nói ra, nhưng mà ta cũng buồn bực nên gọi những người anh em có quan hệ không tồi trước kia tới để mua say."

"Khi đó ta vậy mà lại cảm nhận được sự bất đắc dĩ của chưởng quầy. Đợi tới khi đồ ở trong cửa hàng đã bán tháo không còn gì, cửa hàng đóng cửa thì chúng ta cũng trở về nhà. Ta nhớ rõ lúc ấy trên mặt chưởng quầy bắt đầu mọc đủ loại mủ bọc, dọa ta sợ tới mức tiền công còn chẳng dám nhận. Ai ngờ, ta vẫn bị lây bệnh. Nhưng mà ta vẫn luôn không chạm vào hắn, ngay cả đồ của hắn ta cũng không dám chạm vào, vậy mà vẫn bị lây bệnh."
Bình Luận (0)
Comment