Chương 827: Bệnh Đậu Mùa (7)
Chương 827: Bệnh Đậu Mùa (7)
Chương 827: Bệnh Đậu Mùa (7)
Người nọ nói tới đây bèn bèn bật khóc.
"Bệnh đậu mùa không những chạm vào là lây mà còn qua tiếp xúc với ổ bệnh đầu mùa, do nước chảy ra từ mủ dẫn tới lây bệnh, cũng có có thể qua nước miếng, đường hô hấp mà bị nhiễm bệnh, đây mới chính là điểm đáng sợ." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Kia, kia, vậy không phải..."
"Đúng vậy, quán cơm có bán cho người ở bên ngoài không."
"Cái này thì không có, cửa hàng nhỏ nên chủ yếu chỉ bán cho người dân gần đây."
"Đúng rồi, ngươi có từng nghe chủ tiệm nhắc tới nơi nhị gia An Hầu đang ẩn náu ở đâu không?"
"Không có, hẳn là hắn cũng không biết, nếu không thì đã không bị uy hiếp rồi."
"Được rồi, tích cực phối hợp chữa trị, nói không chừng có thể qua khỏi." Cố Thừa Duệ nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi khử trùng bản thân, hắn viết sớ dâng lên cho Hoàng Thượng, kể ra chi tiết những gì mình đã tra ra được.
Hoàng Thượng nhận được tin, lập tức thông báo cho Tiếu Hằng và Diêm Chí Võ, để bọn họ lập tức dẫn người ra khỏi thành đi tìm tung tích đoàn người Tôn Văn Hạo, chỉ cần tìm thấy thì có thể giết không thương tiếc.
Sau khi hai người nhận lệnh bèn lập tức ra lệnh cho binh lính xuất phát, đặc biệt thôn trang có liên quan tới An Hầu.
Lúc này, Chu Oánh vẫn luôn chú ý tới Cố Thừa Duệ, sau khi nhận được khẩu cung, nàng cuối cùng cũng hiểu ý của Tôn Văn Hạo.
Bởi vậy nhân lúc bọn chúng cùng đi ăn trưa thì hạ thuốc mê trong rượu của bọn chúng, sau đó lặng lẽ tìm được người nhà của tên chưởng quầy kia, thả bọn họ ra ngoài.
Sau khi người nhà chưởng quầy được thả ra bèn trực tiếp đi báo cho quan viên gần đó bọn họ bị bắt cóc, Diêm Chí Võ và Tiếu Hằng cũng nhanh chóng nhận được tin tức, đuổi tới thôn trang đó bắt người.
Tiếu Hằng nhìn thấy lớp hóa trang quen thuộc, lớp tức cởi bỏ lớp ngụy trang này của Tôn Văn Hạo, sau khi xác nhận đó chính là hắn ta, hai người mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa bọn chúng trở về kinh thành.
Hoàng Thượng nhận được tin, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó để Tiếu Hằng đưa đi thẩm vấn, cuối cùng nơi nào đã xảy ra bệnh đậu mùa, nếu không Tôn Văn Hạo cũng sẽ không đem tới quần áo chứa mầm gây bệnh đậu mùa.
Sau khi xác nhận bệnh đậu mùa tới từ trong một thôn nhỏ ở Bắc Liêu, bây giờ đã được giải quyết xong, Hoàng Thượng cuối cùng mới thở phào.
Mọi chuyện đã được làm rõ, tiếp theo là chữa trị, Chu Oánh cũng không để ý nữa.
Rất nhanh, Bắc Thành phát hiện ngày càng nhiều người bệnh, cũng may chưa có lan ra ngoài kinh thành, dưới sự hợp tác giữa Cố Thừa Duệ và Chu Viện Thủ, tình hình bệnh dịch nhanh chóng đã được khống chế và cũng được tiêu trù.
Khi chia tay nhau, Chu Viện Thủ cho dù có khó chịu, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trên phương diện phòng chống dịch bệnh thì thật sự Cố Thừa Duệ ở mạnh hơn ông ta nhiều.
Điều quan trọng là hắn thực hiện nó một cách mạnh mẽ kiên quyết, không chút nhân tình nào nhưng thực sự là một người tài hiếm có khó được.
Điều khiến ông ta càng thêm buồn bực chính là, trước mắt y thuật của hắn thoạt nhìn thì cao hơn của hơn ông ta, thậm chí còn vượt xa đại nhi tử mà ông ta đã chỉ dạy từ nhỏ.
Bởi vậy lúc chia tay, ông ta bất đắc dĩ mời hắn: "Thông qua trận dịch này, ta phát hiện, chúng ta vẫn có điểm ăn ý, về sau khi nào rảnh thì tới nhà ta ngồi, chúng ta cùng trao đổi về y thuật chút."
này liền từ dưới quan sửa vì ta.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng này của ông ta, không chỉ có không có chút hảo cảm nào mà ngược lại còn tràn ngập sự chán ghét, người này quá thực dụng, thực dùng tới mức khiến người ta lạnh cả người.
Nhưng mà hiện giờ ông ta cũng là người có ân với Chu Oánh, thế nên cũng không cần phải vạch mặt nhau, bởi vậy hắn nói: "Khi nào rảnh ngươi vẫn nên đến y quán xem một chút, nơi này có nhiều người bệnh, chúng ta có thể thảo luận xem."
Tuy rằng trong lòng Chu Viện Thủ có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, khi nào có cơ hội ta sẽ tới đó."
Ngày hôm sau, lúc lâm triều, hai người dâng cho Hoàng Thượng một bản báo cáo chi tiết, cũng có nghĩa là trận dịch lần này đã hoàn toàn kết thúc.