Chương 82: Hối Hận Đến Xanh Ruột
Chương 82: Hối Hận Đến Xanh Ruột
Chương 82: Hối Hận Đến Xanh Ruột
Mấu chốt là con cái đều ở trong tình trạng xem mắt, nên tuyệt đối không thể hủy hoại thanh danh.
Nghĩ tới đây bèn hỏi: "Thừa Nghiệp, tuổi của con cũng không còn nhỏ, thích cô nương kiểu như thế nào để nương thu xếp cho con. Tốt nhất là đầu năm có thể quyết định hôn sự."
"Nương, lại nữa rồi, hiện tại hài nhi không muốn tìm. Vẫn nên chờ tình hình trong nhà hoàn toàn ổn định rồi hẵng tính, nếu không hiện tại có tìm cũng không tìm được nữ nhi tốt."
"Con so với lão tam còn hơn nửa tuổi, mà nó đã..."
"Nương..."
"Được, được, ta không nói nữa, nhưng con cũng phải chú ý vào. Nếu không bỏ lỡ độ tuổi tốt thì có muốn tìm người thích hợp cũng khó khăn."
"Trong lòng hài nhi biết rõ nhưng nương cũng có thể đi ra ngoài, hỏi thăm thử tình huống của các nhà lân cận. Lấy thê tử là chuyện đại sự không thể lơ là, ít nhất nhân phẩm phải đứng đắn, hiếu thuận với cha nương, tướng mạo đoan chính."
"Đúng, đúng, đây là điều cơ bản, nếu không cũng không xứng với con của nương."
"Vậy nương nghỉ ngơi cho tốt đi, hài nhi xin cáo lui." Cố Thừa Nghiệp nói xong xoay người đi ra ngoài.
Chờ hắn ta đi rồi, Lưu thị nhìn gian phòng trống rỗng, bỗng cảm thấy cơ đơn ùa về. Lại nghĩ đến Quách thị thì trong lòng căm hận không thôi, xem ra về sau thật sự không thể làm càn.
Bên kia, Diêu thị vừa rửa chân cho Cố nhị thúc vừa hỏi: "Lão gia, ngài nói tiểu tử Thừa Duệ kia mỗi ngày chạy lên trấn là để làm gì, thật sự kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
"Ta cũng không có hỏi, làm sao ta biết được."
"Nhưng ngược lại nghe nói y thuật của Cố Thừa Duệ thật sự không tệ, Tiền Gia Hưng của nhà Tiền thợ mộc bị đập gãy chân là nhờ hắn chữa trị, hiện tại đã chống gậy có thể đi lại."
"Còn có Thập Tam nhà Cửu thúc, không phải bị lợn rừng đâm vào sao, nghe nói ruột cũng đã nhưng không ngờ vẫn được hắn cứu sống."
"Chuyện của Thập Tam thì thiếp cũng nghe nói, không phải nói bây giờ vẫn không thể thiếu người sao, thật sự còn có thể sống sót à."
"Tin này cũng do người kề cận bên người nói ra, còn có thể giả được sao, cho nên về sau phải qua lại nhiều hơn với phu thê này, hòa hoãn lại mối quan hệ, về sau nói không chừng lúc nào đó chúng ta cũng có thể dùng đến bọn họ đấy."
"Hiện tại đại ca và Lưu thị chắc đã hối hận đến xanh ruột rồi." Diêu thị lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Cố Nhị thúc nghe xong nhìn bà ta thật sâu rồi nói: "Biết là tốt rồi, ta cũng không hy vọng có một ngày nào đó ta cũng hối hận đến xanh ruột, cho nên về sau không được cắt xén chi phí của mẫu tử Tôn thị nữa."
Diêu thị nghe xong hơi khựng lại, mặt mũi u ám nói: "Có phải Tôn thị hãm hại thiếp trước mặt ngài không?"
"Nàng cho rằng ta mù sao, ta chỉ có hai nhi tử, về sau còn chỉ trông cậy vào hai đứa nó để dưỡng già. Cho nên nàng dẹp tâm tư của mình đi, đừng có quá đáng."
Diêu thị nghe xong không phản bác nữa, nhưng lại nghẹn một bụng, bưng nước rửa chân đi ra ngoài.
Vừa lúc nhìn thấy Tôn thị lén lút ra cửa trong, sửng sốt một chút sau đó xác định không có nhìn lầm, đặt nước rửa chân sang một bên rồi lặng lẽ theo sau.
Đến ngoại viện, vừa lúc nhìn thấy Tôn thị vào trong phòng Cố Thừa Hỷ, sau đó lặng lẽ đi theo.
Mới vừa đi tới dưới cửa sổ, liền nghe được Tôn thị hỏi: "Con à, con có biết gần đây Tam ca của con đang làm ăn gì không?"
"Là cha con của người đến hỏi sao." Cố Thừa Hỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.
"Là di nương tự mình muốn hỏi, hiện tại ít nhiều các phòng đều có chút thu nhập, chỉ có mẫu tử chúng ta là đến một đồng tiền cũng kiếm không được."
"Ngay cả tiền mua chút kim chỉ cũng phải nhìn sắc mặt của phu nhân, cuộc sống này thật sự là khổ sở quá." Tôn thị thở dài nói.
Bà ấy cũng biết làm như vậy không tốt, nhưng bà ấy thật sự đã không còn cách nào, trước kia ít nhiều mỗi tháng cũng có chút bạc, cuộc sống còn có thể sống tiếp.