Chương 83: Nghe Lén
Chương 83: Nghe Lén
Chương 83: Nghe Lén
Nhưng từ sau khi trở về, bạc mỗi tháng cũng ngừng phát, nhưng có một số vật phẩm cần thiết trong cuộc sống nhất định phải mua, nếu như không muốn nhìn sắc mặt của Diêu thị thì chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Cố Thừa Hỷ nghe xong cũng không có lập tức trả lời bà ấy, bởi vì cậu biết Tôn thị khá là hết lòng với cha của cậu. Bây giờ cậu nói cho bà ấy biết, không quá hai ngày thì cha cậu cũng có thể biết.
Một khi cha cậu biết, vậy thì toàn bộ Cố gia cũng gần như đều biết cả. Đến lúc đó chẳng phải là hại Tam ca và mọi người sao, loại chuyện vong ân phụ nghĩa như này cậu sẽ không làm.
Cả buổi mà Diêu thị không có được đáp án của Cố Thừa Hỷ, còn tưởng rằng cậu cố ý đè thấp giọng nói, lập tức đứng thẳng người dựa gần cửa sổ hơn.
Không ngờ lại có một con thằn lằn nhìn chằm chằm bà ta, có lẽ con thằn lằn kia cảm giác được sự uy hiếp, lập tức ngẩng đầu để sẵn sàng công kích.
Diêu thị sợ hãi thét lên một tiếng lui về sau vài bước, tuy phản ứng nhanh chóng bụm miệng lại, nhưng vẫn bị mẫu tử trong phòng nghe thấy.
Mẫu tử nhìn nhau rồi một trước một sau vọt ra, vừa lúc thấy được bóng lưng chật vật đang chạy trốn của Diêu thị.
Tôn thị không khỏi siết chặt nắm tay nói: "Thật đê tiện, bà ta lại nghe lén."
Cố Thừa Hỷ kéo bà ấy quay lại phòng rồi nói: "Ở cùng một viện, thật sự là không có bí mật gì đáng nói."
"Về phần chuyện tiền bạc, nếu người không muốn nhìn sắc mặt Diêu thị, có thể xin phụ thân, nếu không thì xin ngay trước mặt phụ thân cũng được."
"Nếu còn không được nữa, hài nhi có theo chân đại ca Điền gia học gài bẫy, chờ bắt được con mồi đem đổi tiền thì con sẽ đưa cho người."
Chỉ là cậu không nói, gần đây cậu đi theo Tam ca và mọi người cũng học được cách nhận biết một số thảo dược, nhưng mà cậu không muốn nói cho bà ấy biết, coi như đây là đường lui cho mẫu tử họ.
"Con còn nhỏ, cũng không thể lên núi săn thú. Về phần chuyện tiền nong vẫn để di nương nghĩ cách cho, con cũng đừng quan tâm." Tôn thị nghe xong mũi không khỏi cay cay, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi bà ấy đi xa, Cố Thừa Nghiệp ở bên cạnh từ trong cửa đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua phòng của Cố Thừa Hỷ, cuối cùng lui về phòng.
Sau khi Diêu thị trở về phòng, Cố nhị thúc đã ngáy o o, tức giận đẩy đẩy ông ta, lúc này mới tắt đèn nằm xuống.
Nhưng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được, chỉ cần vừa nghĩ tới con đường kiếm tiền của bọn Cố Thừa Duệ, trong lòng bà ta tựa như đang đốt đuốc, thiêu đốt làm bà ta nôn nóng bất an.
Mấu chốt là bà ta đã sống cuộc sống chi tiêu dè sẻn như bây giờ đủ rồi, cho dù không thể trở lại cuộc sống cơm ngon áo đẹp như trước kia, ít nhất chuyện ăn uống cũng không cần phải tính toán.
Nhưng nghĩ đến y thuật của Cố Thừa Duệ, cùng với lời dặn dò của lão gia, bà ta cũng cảm thấy bà ta không thể đối đầu trực tiếp với phu thê bọn họ, nếu không thật sự làm ầm ĩ, thiệt thòi chính có nhị phòng bọn họ.
Vậy cũng chỉ có thể xúi giục Lưu thị, cuộc sống của Lưu thị còn khổ hơn bà ta.
Sáng sớm hôm sau ăn xong bữa sáng, Diêu thị đeo ngân trâm mình vừa mua mấy ngày trước, ra cửa tìm được Lưu thị đang phơi chăn trong viện, lắc lắc đầu nói: "Tiểu tẩu tử, nhìn xem ngân trâm này của ta có đẹp không?"
Lưu thị nhìn lướt qua nói: "Cái này là ta chọn giúp ngươi mà, sao lại còn hỏi ta."
Sau đó tiếp tục vỗ chăn.
"Xem trí nhớ của ta kìa, sao lại quên chuyện này nhỉ." Diêu thị ảo não nói nhưng rất nhanh đã biến thành vẻ mặt khoe khoang.
Sau khi Lưu thị nhận thấy có gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại bà ta, vừa lúc thấy được biểu cảm khoe khoang của bà ta, bỗng chốc sầm mặt lại. Tuy nhiên không có phản ứng lại bà ta mà làm như không có nhìn thấy, bận rộn công việc trong tay mình.