Chương 84: Cùng Nhau Tính Kế
Chương 84: Cùng Nhau Tính Kế
Chương 84: Cùng Nhau Tính Kế
Thầm nghĩ không phải chỉ là cái ngân trâm tồi tàn thôi sao, có cái gì để khoe khoang đâu, trước kia đây đều là thứ mà bà ta thưởng cho hạ nhân.
Nhưng mà...
Nhưng mà nghĩ đến cây trâm gỗ trên đầu mình bây giờ, bà ta thật sự hâm mộ.
Nhưng bạc trong tay bà ta phải giữ lại để lo hôn sự cho các con, nên bà ta thật sự không có dám tiêu xài phung phí, nghĩ tới đây hận không thể đá cho bà ta một phát.
Diêu thị thấy vẻ mặt u ám của Lưu thị, liền biết trong lòng bà ta không vui, bị chính mình đâm trúng chỗ đau.
Bỗng chốc trong lòng vui vẻ không thôi, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng là nhị phòng đè ép đại phòng một lần.
Sau đó tiến lên nói: "Đại tẩu, chẳng lẽ tẩu thật sự muốn sống như vậy cả đời sao?"
Lưu thị sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn bà ta với vẻ cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
"Còn có thể làm cái gì, hiện tại thu nhập mỗi tháng trong nhà là bao nhiêu bạc, trong lòng chúng ta đều có tính toán. Sợ là ngay cả tiền mua lương thực mỗi tháng cũng không dư dả, chứ đừng nói chi là những thứ khác."
"Nếu chúng ta muốn sống tốt thì phải nghĩ cách để kiếm chút bạc. Ta cũng nhớ rõ tẩu thích nhất ăn canh ngân nhĩ nhất, nhưng sau khi trở về thì tẩu cũng không nỡ ăn một lần." Diêu thị cười nói.
Lưu thị nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu ý của bà ta, đây là muốn bà ta tìm Cố Thừa Duệ để xin cách kiếm tiền.
Nhưng bà ta cũng không ngốc, thông qua phân tích của nhi tử thì bà ta cũng biết, hiện tại Cố Thừa Duệ cũng không phải là con lừa bướng bỉnh không nơi nương tựa, bà ta không thể quá đáng được.
Bởi vậy cố ý xuyên tạc: "Nghe ý tứ này của đệ muội, chắc có ý hay rồi, nói nghe thử xem?"
"Không phải chỗ lão Tam có sẵn đó sao?"
"Hiện tại lão Tam đã không còn giống như trước đây, ta cũng không muốn ầm ĩ thành trò cười cho người ta giải buồn. Việc này nếu ngươi muốn đi thì tự đi đi, ta không đi đâu."
Diêu thị nghe xong thì trong lòng kinh ngạc không thôi, lúc trước Lưu thị thiếu chút nữa đã lấy mạng phu thê bọn họ, hiện tại sao lại thay đổi tính tình rồi.
Chẳng lẽ cũng là bởi vì y thuật của Cố Thừa Duệ?
Nhưng những chuyện bà ta làm trước đây, cho dù hiện tại bà ta có sửa đổi, người ta cũng chưa chắc đã cảm kích.
Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, nên lợi dụng bà ta thì vẫn phải lợi dụng, nếu không bánh ngọt, thịt bò thịt dê của bà ta biết tìm ai đây.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng gà mái đẻ trứng, lập tức không vui quay đầu nhìn về phía sát vách.
Nhưng rất nhanh đã nở nụ cười nói: "Nghe nói, mỗi ngày Lục thẩm đều sẽ đến bên trên đống rơm ở cửa thôn để may đế giày, phơi nắng."
Lưu thị nghe xong sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ của bà ta, bọn họ có thể xúi giục Lục thẩm chặn xe lại hỏi.
Nghĩ đến đây liền hỏi: "Ngươi biết làm giày không?"
"Ai biết cái đó..." Diêu thị nói được một nửa thì hiểu được ý tứ trong lời nói của bà ta, sau đó hai người cùng đi vào phòng của Hoàng thị, mỗi người tìm một chiếc đế giày còn chưa bắt đầu làm, mang theo kim chỉ đi ra cửa.
Nhưng bọn họ cũng không có đến thẳng đó, mà đợi sau khi Lục thẩm đã đến đó, cố ý đi một vòng qua nhà Lục thẩm, lúc này mới làm chạy về phía cửa thôn.
Mà các bà ngồi phơi nắng trên đống rơm rạ ở cửa thôn, nhìn thấy hai chị em dâu họ tới thì đều rất kinh ngạc, sau đó không khí náo nhiệt lập tức nguội lạnh.
Chỉ có Cố Lục thẩm sau khi nhìn thấy đế giày trong tay bọn họ, quẹt đầu kim trong tay vào dầu, sau đó nhìn về phía đế giày, tìm đúng vị trí rồi đâm mạnh xuống.
Đồng thời trong tò mò mang theo vài phần khinh bỉ: "Ơ, đây không phải là hai vị quý phu nhân của lão Tam và lão Thất đó sao, sao cũng theo người nhà quê chúng ta học làm đế giày rồi, thật sự là hiếm lạ đấy."