Chương 85: Làm Đế Giày
Chương 85: Làm Đế Giày
Chương 85: Làm Đế Giày
"Xem Lục tẩu nói kìa, hiện tại đều là giống nhau thân phận, đương nhiên chúng ta cũng muốn nhập gia tùy tục." Diêu thị mỉm cười, tiến lên phía trước.
"Đúng đấy, chúng ta đang học làm giày, do đây là lần đầu tiên nên sợ làm hỏng đồ, mới đến đây thỉnh giáo mọi người." Lưu thị phụ họa.
"Thỉnh giáo, nữ hồng của Hoàng thị nhà các người tốt lắm mà, còn thỉnh giáo chúng ta nữa." Cố Lục thẩm bĩu môi nói.
"Đúng vậy, nghe nói tiểu thiếp nhà các người đều có thể làm việc ở trong cửa hàng, vậy mà còn thỉnh giáo chúng ta nữa." Lúc này một vị phụ nhân chua chát nói.
"Hoàng thị là biết chút thêu thùa, đánh túi lúi, nhưng mà chưa từng may đế giày, cho nên chỉ có thể tới thỉnh giáo các vị." Diêu thị nói tới đây, quay đầu cười nói: "Lục tẩu, nghe nói tẩu làm đế giày là chắc chắn nhất, dạy cho chúng ta đi."
Cố Lục thẩm nghe thấy tay nghề của mình được khen, trong lòng vẫn rất vui vẻ, lập tức xê dịch vị trí khiêm tốn nói: "Chắc chắn nhất thì không dám nhận chẳng qua là may nhiều mà thôi, các người muốn học thì ta sẽ dạy cho."
"Ôi, vậy cảm ơn Lục tẩu quá." Diêu thị đáp một tiếng ngồi xuống bên cạnh bà ấy, Lưu thị chần chờ một chút rồi cuối cùng vẫn ngồi lên tảng đá bên cạnh.
Mọi người thấy vậy cũng chỉ vui vẻ, không có ai nhắc nhở bà ta, hôm nay ngồi trên tảng đá thì chẳng phải là tới tìm tội sao.
Quả nhiên Lưu thị vừa ngồi vững vàng, cũng cảm giác được phía dưới mông lạnh thấu xương, lập tức đứng lên nhưng cuối cùng vẫn mang vẻ mặt ghét bỏ mà ngồi xuống đống rơm rạ.
Lục thẩm thấy vậy sửng sốt nhìn bà ta, nhưng vẫn dừng công việc trong tay lại, dạy bọn họ cách may đế giày, chờ sau khi dạy rõ mới tiếp tục may đế giày của mình.
Sau đó mang vẻ mặt tò mò hỏi: "Đúng rồi tam tẩu, phu thê Cố Thừa Duệ mua lừa, mọi người có biết không?"
Thật ra trong lòng tràn ngập vui sướng khi thấy người ta gặp họa, hối hận rồi chứ, sau khi phu thê người ta rời khỏi đây thì lại càng ngày càng tốt, ngược lại mỗi ngày trong nhà bọn họ đều gà bay chó sủa.
"Có nghe nói, nhưng chưa từng thấy, tẩu đã thấy chưa?" Lưu thị vừa cố gắng may giày vừa trả lời.
"Thấy rồi, buổi sáng lúc đi ra đổ nước rửa chén đã thấy, phải nói con lừa kia mập mạp dáng dấp rất khỏe mạnh đấy."
"Vậy là thật rồi, bọn họ có thể sống tốt, chúng ta cũng yên tâm."
Lục thẩm nghe xong nhìn bà ta với vẻ khinh bỉ, cũng không nói gì nữa.
Diêu thị thấy vậy có chút sốt ruột, nếu bọn họ biết nhà Thừa Duệ phát tài, tại sao không có người truy hỏi là phát tài như thế nào, từ khi nào người trong thôn này lại trở nên hào phóng như thế.
Nhưng bà ta cũng không tiện hỏi tiếp, mà nghiêm túc may đế giày, học xong cũng biết cách làm cho cháu trai. Đồ của đứa nhỏ bà ta không dám nhờ ai khác, kẻo bị giở trò xấu thì có thể gặp rắc rối.
Lưu thị thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, dù sao Cố Thừa Duệ về thôn kiểu gì cũng phải đi qua nơi này, đến lúc đó rồi nói sau cũng được.
Lại lục tục có thêm mấy bà nữa tới, bởi vì chị em dâu bọn họ im lặng quá, những người khác lại bắt đầu tám chuyện.
Nhưng tiếng nói chuyện rất nhỏ, còn có người chỉ trỏ bọn họ, dù sao bọn họ vẫn còn nhớ rõ chuyện phu thê Cố Thừa Duệ chạy tới miếu Thánh Mẫu để ở.
Đương nhiên cũng có người không ưa nhóm Lưu thị, thấy bọn họ thật sự ở lại, lập tức đứng dậy vỗ vỗ mông rời đi.
Bên này Cố Thừa Duệ cũng không biết có người đặc biệt ở cửa thôn chờ mình, sau khi vào Hồng Vận Lầu lấy giá đỗ và đậu hũ, mở ra một cái sọt rồi nói: "Chu thúc, xem thử có mua những thứ này không?"
Đầu bếp Chu nhìn vào trong sọt, hai thứ màu vàng và một thứ màu đỏ đậm: "Đây là thứ gì vậy?"
Sau khi nói xong cầm một miếng đậu hủ khô lên nói: "Cái này sao nhìn giống đậu hủ thế?"