Chương 835: Thích Khách
Chương 835: Thích Khách
Chương 835: Thích Khách
"Vâng, tam cữu mẫu." Chu Oánh lập tức gật đầu đáp.
Sau đó nàng ngồi xuống một bên, lúc này Minh Ngọc cũng đã đi tới và nói: "Tỷ tới sớm thật đó."
"Cũng bình thường, người trong cung đi nên ta cũng theo họ tới." Nói đến đây, Chu Oánh hỏi: " Có phải Uyển Ninh không cần phải tới không?"
"Đúng vậy, tỷ ấy đang mang thai, sợ động thai nên thông thường sẽ không sắp xếp tỷ ấy tới đây."
"Nhưng mà với tư cách là thông gia, Cố Thành Lâm sẽ tới."
Lời vừa dứt, ngay sau đó Cố Thành Lâm đã cùng với một tiểu thái giám bước vào, chỉ có điều hai người không ở cùng một bên, Chu Oánh cũng không tìm anh ta để nói chuyện.
Rất nhanh người trong hoàng thất đều đã lục tục đi đến, hai người cũng không dám tiếp tục nói chuyện nữa mà ngồi bên cạnh linh cữu khóc tang cùng mọi người.
Lúc này Chu Oánh cũng đã nhìn thấy Nhị hoàng tử cũng chính là nhà Tiêu Dao Vương, bộ dạng vợ chồng hai người bọn họ giống như tiên nhân hạ phàm vậy, nhìn rất sạch sẽ và sáng sủa.
Đương nhiên, Chu Oánh cũng vẫn luôn nhìn chăm chú về phía Quả Quả, chỉ cần cô bé bắt đầu khóc lóc làm loạn là nàng sẽ truyền tín hiệu đến cho cô bé ngay lập tức.
Quả Quả nghe thấy giọng nói của nàng, trừ việc nhìn xung quanh tứ phía tìm người ra, ngược lại hoàn toàn không hề khóc hay làm ầm ĩ .
Đến trưa, trong cung ăn một bữa cơm đơn giản, buổi chiều là được trở về nhà rồi.
Ngày hôm sau, khi đã có kinh nghiệm, trong tình huống không có ai tiếp đón, Chu Oánh đã đến muộn hơn một canh giờ.
Ngày thứ ba, bởi vì sắp phải chôn cất nên Chu Oánh đã dậy từ sớm và đi vào hoàng cung, sau đó dưới sự hộ tống của hàng trăm viên quan và người thân thích, cuối cùng cũng đã khiêng linh cữu đi rồi.
Tuy nhiên, mọi người chỉ hộ tống ra khỏi hoàng thành khoảng mười dặm, đoạn đường còn lại đã có cha con Hiền Vương và Thất hoàng tử cùng các vệ binh của hoàng tộc hộ tống quan tài đến lăng mộ của hoàng thất.
Nhưng mọi người vẫn hướng về phía linh cữu đã đi xa mà vái lạy ba cái.
Lúc quay trở lại, khi vừa vào cổng kinh thành, tầm mắt của Chu Oánh đã nhìn thấy một người đứng ở phía cây cổ thụ đằng xa đang cầm cung tiễn ngắm vào Hoàng thượng, nàng hét lớn: "Phía bên trái trên cây cổ thụ có người."
Mọi người nhất thời sửng sốt, những vệ binh bảo vệ Hoàng thượng lập tức hướng về phía đó.
Hoàng thượng cũng kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng rút con dao găm trên eo ra.
Nhưng mà vẫn chậm mất một bước, đúng vào lúc mà Chu Oánh lên tiếng, mũi tên trên tay của người kia đã rời khỏi cung tên rồi.
Nhưng lúc đó Tôn Diệu Khả đứng bên cạnh Hoàng thượng đã xoay người đỡ mũi tên ấy, mũi tên đâm thẳng vào bả vai nàng ấy.
Hoàng thượng lớn tiếng kinh hãi, vừa ôm lấy cơ thể nàng ấy vừa hét lên: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Lời của ông ta vừa dứt, trừ những hộ vệ ra, tất cả những quan binh trên phố đều đã bắt đầu hành động.
Người trên cây cổ thụ hiển nhiên không có ý định muốn chạy trốn, hắn muốn uống thuốc độc tự sát, nhưng đã bị một đòn công kích của Chu Oánh đánh ngã xuống đất.
Rất nhanh sau đó đã bị Sở hộ vệ khống chế, đồng thời Sở hộ vệ cũng nhanh chóng kiểm tra một lượt trên người của hắn, sau khi xác định trên thân thể không còn độc nữa thì mới đem hắn đến trước mặt Hoàng thượng.
"An Vương, áp giải hắn vào đại lao Hình bộ, ngươi hãy đích thân tra hỏi hắn cho trẫm." Nói xong, Hoàng đế ôm lấy Tôn Diệu Khả bước lên xe ngựa, nhanh chóng trở về hoàng cung.
Sở hộ vệ thấy vậy, trực tiếp đưa người ném cho An Vương sau đó cũng nhanh nhẹn đuổi theo xe ngựa của Hoàng đế.
An Vương nhận lấy người xong sau đó dẫn theo một đội quan binh, gấp rút trở lại Hình bộ để thẩm vấn.
Thấy tình cảnh đó, Tôn đại học sĩ cũng vội vội vàng vàng đi về hướng hoàng cung.
Những quan viên còn lại thì nhanh chóng giải tán, họ hàng thân thích của hoàng tộc mỗi nhà phái một người đi vào hoàng cung, đợi tin tức của Tôn Diệu Khả.
Chu Oánh do dự một hồi, sau đó nàng cũng đi theo bọn họ vào cung.
Khi đến bên ngoài Phượng Thê cung, nàng nhìn thấy từng tốp cung nhân đi tới đi lui, Chu Oánh đi đến bên cạnh Cố Uyển Ninh đang đứng chờ ngoài cửa, nàng hỏi: "Tình huống gì đây, có nghiêm trọng không vậy?"
"Ta cũng không rõ, nghe nói trên mũi tên có độc." Cố Uyển Ninh trầm giọng đáp.
Đồng thời, trong lòng cũng có chút sốt ruột, nói thật lòng thì người tỷ muội như Tôn Diệu Khả thật sự là một người hiền lành và rộng lượng, sau này khó có thể gặp được người giống như nàng ấy.
Cho nên, Cố Uyển Ninh chính là người không mong muốn nàng ấy xảy ra bất trắc nhất.