Chương 834: Thái Thượng Hoàng Băng Hà
Chương 834: Thái Thượng Hoàng Băng Hà
Chương 834: Thái Thượng Hoàng Băng Hà
"E là không được, hơn nữa chàng ấy đã đi nghiên cứu mầm bệnh đậu mùa rồi, cho dù có quay trở lại thì cũng sẽ vì sự an toàn của tất cả mọi người mà không tiện tới đây, có chuyện gì thì ngươi cứ tìm ta là được."
"Chuyện mà Thừa Duệ đã làm là việc lớn sẽ lưu danh sử sách, không về được thì cũng thôi vậy, trước mặt không phải đã có Thừa Chí và Thừa Nghiệp rồi hay sao, bên dưới còn có Thừa Hỷ nữa, thế cũng đủ rồi." Cố nhị thúc nói.
"Chỉ là có chút tiếc nuối." Cố phụ hơi thất vọng đáp lời.
Nói trắng ra, ông ta cũng muốn nhân cơ hội này tụ tập mọi người lại, nếu lần sau mà muốn tụ họp thì cũng không biết đến tận bao giờ.
Ngay sau đó Chu Oánh hỏi đồ đạc bọn họ chuẩn bị đã đầy đủ chưa, sau khi xác thực bọn họ đều đã ổn thỏa thì nàng cũng rời đi.
Ngày hôm sau đưa theo Quả Quả qua đó, nàng thực sự đã giúp đỡ cả một ngày.
Vào buổi sáng sớm của ba ngày sau, khi Chu Oánh còn đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên nàng nghe thấy từng hồi chuông vang lên, hơn nữa còn là từ hướng hoàng cung truyền đến.
Nghe tiếng chuông xong khiến nàng lập tức tỉnh táo, thần trí minh mẫn nhìn qua đó, lúc này nàng mới biết tiếng chuông này là tiếng chuông báo tử, Thái thượng hoàng cuối cùng vẫn không thể qua khỏi mà băng hà rồi.
Khung cảnh khóc lóc trong hoàng cung vô cùng tang thương.
Thái hậu cũng vì quá kích động mà ngất xỉu, hiện tại các thái y đang trị liệu cho bà ta.
"Oe, oe." Lúc này Quả Quả cũng bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc, cô bé đang không ngừng đánh đập vào tay vịn trên chiếc giường nhỏ của nó, bộ dạng rất thiếu kiên nhẫn.
Chu Oánh vội vàng ngồi dậy, ôm lấy cô bé vào lòng, sau khi giúp nó thoải mái hơn thì nàng ôm nó đến chiếc giường lớn.
Sau khi Quả Quả uống sữa xong thì rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Chu Oánh lại hơi khó ngủ trở lại, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ thì có thể biết được lần trước khi Thái hậu qua đời, phải đến bảy ngày sau mới được chôn cất.
Lúc đó tất cả mọi người trong kinh thành cũng phải để tang bảy ngày, nhà nào nhà nấy đều treo đèn lồng trắng.
Huống hồ Cố Thừa Duệ còn bị ghi chép dưới tên của công chúa Bình Dương, vậy thì cả nhà bọn họ khẳng định không thể nào trốn thoát được.
Điều quan trọng là phải ăn chay trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, vậy thì tửu lâu của nàng phải làm sao đây...
Nghĩ đến điều này, sau khi đợi Quả Quả ngủ say, nàng lập tức đứng dậy đi gọi Ngưu Phú Quý tới, để ông ta mau chóng chuẩn bị một chút đèn lồng trắng để tang và các loại vải bố.
Đồng thời nàng phái người đến thôn trang thông báo một tiếng, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi đừng đem các loại thịt đến tửu lâu nữa, ngay cả trứng gà cũng được tính là thịt.
Ngoài ra thì tăng thêm vài phần đậu phụ.
Đợi khi bọn họ đều chuẩn bị xong xuôi cả, thánh chỉ trong hoàng cung cũng đã truyền ra ngoài.
Quả nhiên là dựa theo tiêu chuẩn khi Thái hậu qua đời lúc đó mà truyền tới, nhưng mà bởi nguyên nhân khí hậu, thời gian để tang được đổi thành ba ngày, thời gian chịu tang cũng biến thành một trăm ngày.
Sau khi ăn xong, tiểu thái giám truyền thánh chỉ cũng đã đến, truyền chỉ nàng nhanh chóng hồi cung để chịu tang.
Thấy vậy, Chu Oánh giao phó vài việc lại cho người trong phủ, qua nhìn Quả Quả một lúc, sau đó nàng thay một bộ váy màu trắng bạc, đổi một đôi giày màu xanh lam rồi cùng thám giám mau chóng trở về hoàng cung.
Trên đường đi, Chu Oánh đưa cho tiểu thám giám một trăm lượng bạc trắng, nàng nói: "Có kiêng kỵ và quy củ gì, mong tiểu công công hãy nhắc nhở ta nhé."
"Được thôi, phu nhân cứ yên tâm." Tiểu công công nhận lấy rồi gật đầu đáp lại.
Sau đó, tiểu thái giám ấy bắt đầu kể cho nàng nghe.
Nhưng mà sau khi nghe xong, Chu Oánh cũng chỉ cảm thấy chẳng có gì, chỉ cần nàng cứ đi theo sau tiểu thái giám, nhận lấy bộ đồ báo hiếu, sau đó tìm đúng vị trí của bản thân là ổn rồi.
Sau khi vào hoàng cung, Chu Oánh đi theo tiểu thám giám đến cung điện nơi mà Thái thượng hoàng ở và đó cũng chính là nơi đặt linh cữu, sau đó vào trong khóc một trận cùng với mọi người.
Tiếp đến, An vương phi đưa nàng sang một bên, đưa cho nàng một mảnh lụa trắng để buộc lên đầu, tiếp theo là một bộ y phục làm bằng sợi gai, cuối cùng sai bảo cung nữ khâu nhanh hai mảnh vải bố màu trắng lên giày của nàng rồi nói: "Lát nữa ngươi hãy đi theo bên cạnh Minh Ngọc, thấy nó làm gì thì làm theo là được."
"Cảm tạ vương phi chỉ điểm."
"Vương phi gì chứ, nhớ phải gọi là cữu mẫu, đừng có quên nữa đó, ngươi hiện tại là con dâu của Bình Dương, đừng để cho những kẻ cổ hủ kia nắm được điểm yếu." An vương phi nói nhỏ.