Chương 837: Cảnh Cáo
Chương 837: Cảnh Cáo
Chương 837: Cảnh Cáo
"Sẽ không sao đâu, hoàng đế đã điều động phòng ngự lên mức cao nhất rồi." Chu Oánh bất ngờ một chút rồi lắc đầu.
Huống hồ tiếp theo nàng sẽ theo cạnh, sẽ không thể nào để nàng ấy gặp nguy hiểm được.
"Ừm." Cố Thành Lâm tâm hồn như đang treo ngược trên cành cây ừm lại câu, rồi không nói gì thêm nữa.
Chu Oánh an ủi: "Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, hoàng đến không thể nào để trong xung lại xảy ra chuyện nữa.
Còn đệ, tiếp theo cũng cần phải chú ý.
Thứ nhất là ở học đường không được ăn thịt, thậm chí trứng gà cũng đều không được, nhưng ta sẽ làm một ít đậu phụ để cho đệ mang đi, sẽ không để cho đệ đói đâu.
Thứ hai, trang phục nhất định cần phải trang nhã, tuyệt đối đừng mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, nếu không sẽ bị người ta đâm, sẽ khiến cho tỷ tỷ của đệ còn mệt mỏi hơn, nghe có hiểu không?"
"Ta biết rồi, ta nhất định sẽ chú ý."
"Ừm, về đi, nhiệm vụ trước mắt của đệ chính là học, những việc còn lại đã có ta và biểu ca của đệ lo rồi."
"Vâng, ta xin cáo lui." Cố Thành Lâm nói xong liền xoay người lại đi ra ngoài.
Chu Oánh quay người lại kêu người đun nước, nàng đi tắm rửa thay quần áo, rồi cùng với Quả Quả chơi một lúc, sau đó bảo người lấy đậu tương ra, bắt đầu lựa đậu, rồi mang đi ngâm.
Hôm sau nàng đã dậy từ sớm, làm rất nhiều đậu phụ và váng đậu phụ, sau đó bảo Xuân Hương và Đông Hương giúp một tay: "Sau này, sẽ dùng đậu phụ để thay thế cho thịt, tuyệt đối không được để dính thịt hay thức ăn mặn vào nghe có hiểu chưa, ngay cả mỡ lợn cũng đều không được."
"Yên tâm đi cô chủ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm loạn đâu."
"Ừm, sau này ta sẽ dạy cho các ngươi cách làm đậu phụ và váng đậu phụ, đúng rồi còn cách ngâm đậu tương nữa." Chu Oánh nói xong thì vừa làm vừa giải thích cho họ.
Sau khi làm xong thì cũng đã đến giờ trưa, sau khi ăn cơm xong, Chu Oánh đưa cho Cố Thành Lâm một túi đậu phụ khô lớn bảo anh ta đến thư viện.
Còn nàng thì mang theo một giỏ các loại thức ăn làm từ đậu tương vào hoàng cung, nhìn thấy Cố Uyển Ninh đang ngồi trên ghế thì hành lễ xong rồi nói: "Trời nóng nhỉ, tại sao không chuẩn bị ít đá?"
"Cũng được nhỉ, nhưng cả người ta không có chút sức lực nào." Cố Uyển Đinh nói xong thì đứng dậy.
"Lần này muội đã mệt rồi, còn thêm trời lại nóng nữa, hai ngày này muội hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé." Chu Oánh sau khi nói xong liền đặt giỏ sang một bên: "Muội bây giờ đang mang thai, nên không thể thiếu nhiều chất được.
Đây là một ít lương thực mà ta đã làm từ đậu tương, mặc dù không phải thịt, nhưng mùi vì cũng tương tự như thịt, muội để từ từ ăn nhé.
Còn nữa nếu như có thể hãy uống một ít sữa bò hoặc là sữa dê đối với muội và hài tử đều rất có lợi."
"Khiến cho biểu tẩu hao tâm tổn trí rồi.
Đúng rồi, tại sao biểu tẩu không đưa Quả Quả theo."
"Lúc ta ra ngoài nó vẫn còn ngủ, cho nên không gọi nó.
Hơn nữa, nó bây giờ rất ồn ào, không tiện đưa vào cung."
Trò chuyện được một lúc, Chu Oánh thấy nàng ấy mãi không lấy lại tinh thần, cũng không nói chuyện nữa, mà rời khỏi cung đến gặp Diêu thị, nghiêm túc căn dặn họ.
Bảo họ bất luận là trong ăn uống, trang phục, hay là nói gì cũng đều phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị nắm thóp.
Diêu thị lia lịa bảo đảm sẽ không để xảy ra sai sót nào, thấp giọng hỏi: "Oánh nha đầu, ngươi nói xem lần này Uyển Ninh có cơ hội làm hoàng hậu không?"
Sắc mặt của Chu Oánh trở nên nghiêm túc nói: "Chuyện này không phải chuyện của chúng tôi, cũng không trong tầm kiểm soát của chúng tôi.
Hơn nữa những lời này không được phép nói lại lần thứ hai, và cũng nên trói miệng trong nhà cho tốt vào."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Diêu thị trả lời với nụ cười đầy giễu cợt.
"Chuyện của thích khách vẫn chưa được giải quyết đó."
Nghe thấy nàng nói như vậy, Diêu thị cũng phản ứng lại.
Điều này, chuyện này quả thực không thể nhắc đến, nếu không không biết mọi người sẽ nghĩ Cố gia của họ như thế nào.
Sau đó liên tục hứa: "Ngươi yên tâm, những lời này mà lọt ra khỏi miệng của ta, lọt vào tai ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lại lần thứ hai, cũng sẽ không kể với bất cứ ai trong nhà."
"Hiểu thì tốt, có khi một câu tưởng chừng như không dễ thấy lại, nếu bị người khác lợi dụng, sẽ trở thành thảm họa đối với chúng ta." Chu Oánh nói xong liền rời đi.