Chương 862: Kết Cục
Chương 862: Kết Cục
Chương 862: Kết Cục
Có cực hình dán giấy, sau ba lần, dù người có kiên định thế nào cũng không chống cự được.
Thế mới biết, người có răng độc là người mà Tuệ Vương lưu lại, những người khác được phát triển trong hai năm qua nên mới không có răng độc.
Bọn họ có thể tránh thoát một kiếp cũng bởi vì một nhánh này nằm ở ám tuyến, vẫn chưa được dùng tới, cộng với nha dịch cố ý che giấu nên mới không bị phát hiện.
Khoảng một tháng trước bọn họ mới chính thức bị bắt dùng, mục đích chính là giết chết Cố Thừa Duệ, khiến Tôn Tri phủ rớt đài.
"Vậy người hạ lệnh cho các ngươi là ai?" Cố Thừa Duệ hỏi.
"Mấy người chúng tôi chỉ tập trung ở trang viên của Tống phu nhân, người kia truyền đạt mệnh lệnh xong thì lập tức xuất phát, có lẽ đã không còn ở lại Bình Dương phủ từ lâu." Nha dịch nói.
"Biết tên không?"
"Không rõ lắm, chỉ biết hắn đeo mặt nạ, tự xưng là Liễu Gia."
"Liễu Gia?" Cố Thừa Duệ nghe vậy chợt sửng sốt, nếu hắn không nhớ lầm thì khả năng cao chính là vị LIễu công tử giúp Tuệ Vương suýt đẩy Tôn huyện lệnh rớt đài.
Quả nhiên, Tôn Tri phủ nghe xong thì ngơ ngác một lát mới nói: "Có phải đeo một tấm mặt nạ nửa mặt hình hồ điệp không?"
"Đúng đúng, mặt nạ hồ điệp màu bạc."
Tôn Tri phủ nghe xong tức xì khói, đó chính là người suýt táng mệnh dưới đao phủ năm đó nha, rồi lại quay sang nhìn Thông phán, nói: "Truy nã người này, hắn là tâm phúc của Tuệ Vương."
"Vâng, hạ quan lập tức đi phát lệnh truy nã." Thông phán nói.
Sau đó, ngoại trừ gia đình Tống đại phu thì tất cả mọi người đều bị đầu độc rồi đem chôn.
Nhưng số phận gia đình Tống đại phu cũng không tốt, bị lưu đày thẳng đến Tây Nam.
Giải quyết hết công việc, Cố Thừa Duệ cũng công bố y đạo trong nha môn, hai phó và ba vị đại phu.
Sau khi giải thích chức trách và quyền lực của bọn họ, Cố Thừa Duệ phân phát tài liệu phòng chống dịch bệnh cho họ và quay về phủ Tri phủ.
Ban đêm, ăn cơm xong, đến giờ đi ngủ, Cố Thừa Duệ thấy Lâm Nhất Thiên vẫn muốn đi theo thì quay đầu hỏi: "Có việc gì?"
"Coi như thế đi, thuộc hạ đã thương lượng với Nhất Phàm rồi, từ đêm nay hai bọn ta sẽ thay phiên gác đêm để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhưng ngài cứ yên tâm, bọn ta sẽ ngủ ở gian ngoài, sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đâu." Lâm Nhất Thiên nói.
Cố Thừa Duệ nghe vậy cũng không phản đối, nếu đêm qua không phải nha đầu nhắc nhở thì hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Hắn nói: "Thế thì vất vả cho các ngươi rồi. Mà này, ngày mai đi tiêu cục thuê hai lão đạo tiêu sư dày dặn kinh nghiệm cùng đi với các ngươi, nếu không chỉ hai người các ngươi đi thì mười ngày nửa tháng không thành vấn đề nhưng lâu dài chắc chắn không chịu nổi."
Lâm Nhất Thiên do dự một chút mới nói: "Người của tiêu cục không an toàn, ngày mai thuộc hạ thử đến Hồng Vận Lâu xem xem, điều hai người ở đó đến."
"Được rồi, ngươi thấy tiện thì cứ dùng.
Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai lại phải xuất phát đấy." Nói xong, Cố Thừa Duệ đi vào buồng trong.
Chờ đến lúc trời yên người vắng, Cố Thừ Duệ lấy điện thoại nhỏ ra gọi Chu Oánh.
Sau khi nhận được tin, Chu Oánh lập tức tìm tới, phát hiện Lâm Nhất Thiên đang ở ngoài phòng thì truyền âm cho hắn: "Chàng ngụy trang chút đi, ta đón chàng vài không gian trò chuyện."
Cố Thừa Duệ lặng lẽ bò dậy, nhát áo dày vào trong chăn ngụy trang thành hình người rồi đi giày đứng trên mặt đất.
Vừa đứng thẳng lên Chu Oánh đã đưa hắn vào.
Cố Thừa Duệ thấy cô chầm chậm ôm mình vào lòng thì nói: "Đêm qua thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải nàng phát hiện kịp thời thì bây giờ ta đã là một cái thi thể rồi."
"Để xem sau này chàng còn dám uống nhiều rượu thế nữa không."
"Chẳng qua lâu rồi mới gặp lại Tôn đại nhân nên mới uống thêm mấy chén, sau này ở bên ngoài sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối không."
"Nhớ rõ là được, đúng rồi, nha hoàn kia là ai? Tại sao lại muốn giết chàng?"