Chương 863: Phu Thê Gặp Mặt
Chương 863: Phu Thê Gặp Mặt
Chương 863: Phu Thê Gặp Mặt
"À, hôm nay nàng chưa từng để ý đến ta, ta thật đau lòng mà!" Cố Thừa Duệ tủi thân nói.
Chu Oánh đẩy hắn ra, nói: "Chàng nói cẩn thận, không có chàng ở nhà, một mình thiếp phải xử lý chuyện trong nhà ngoài nhà, có lúc còn phải trông Quả Quả, thiếp nào dám thường xuyên vào không gian. Còn nữa, người ta đã chỉ điểm hết cho chàng rồi, cả Tôn đại nhân phối hợp cùng, nếu mọi người còn không thu thập được một tiểu nha hoàn thì thà đừng làm quan nữa."
Cố Thừa Duệ nghe vậy lập tức xin lỗi: "Ta sai rồi, là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử."
"Mau nói xem đã xảy ra chuyện gì đi, có nguy hiểm không?"
"Chắc là có." Nói xong, Cố Thừa Duệ kể chuyện bắt được mật thám và phát hiện Liễu Gia cho nàng nghe."
"Đúng là con rết trăm chân, thà chết không chịu hàng nha, ở đâu cũng có người của hắn ta."
"Đúng đấy, cũng không biết còn bao nhiêu người nữa, thế nên ta muốn nàng nhìn chằm chằm Liễu Gia kia, có lẽ còn có thể thôn qua sát ý của hắn ta để bắt được toàn bộ dư nghiệt của Tuệ Vương.
Cứ để lại lâu dài chờ đến lúc bọn chúng lớn mạnh lên sẽ thành tai họa thật đấy."
"Được rồi, vậy chàng nhớ mang thêm người đi cùng, chẳng may hắn ta chó cùng rứt giậu muốn giết chàng trên đường thì phiền toái."
"Ừ, lần này đúng lúc mang theo nỏ, nhớ mang thêm cho ta mấy mũi tên.
Đúng rồi, còn cả thuốc trắng, thuốc mê và thuốc giải nữa, phải mang mỗi thứ một ít."
"Được, để ta đi chuẩn bị đồ trước kẻo tí lại quên."
"Ừ, ta đi gặp Quả Quả chút rồi tắm rửa." Nói xong, Cố Thừa Duệ đi về phía biệt thự.
Còn Chu Oánh thì đi chuẩn bị, không chỉ chuẩn bị những thứ hắn nói mà còn chuẩn bị một bình phun sương phòng sói, một bao phấn thúc nước mắt và một cái bình nhỏ đựng hơn mười miếng nhân sâm trăm năm.
Bên này, Cố Thừa Duệ ngắm Quả Quả đã ngủ say vẫn còn mỉm cười thì cũng cười theo, còn hôn khẽ một cái lên trán cô bé rồi đi tắm vòi sen.
Thu dọn đồ đạc xong, hắn cầm một bao quần áo ra ngoài, ôm lấy Chu Oánh hôn hai cái rồi nói: "Trong nhà giao cho nàng, nhớ kỹ mỗi ngày trước khi đi ngủ phải nói chuyện với ta đấy, nếu không ta sẽ cho rằng là nàng lại quên mất ta rồi."
"Được, nhớ mang theo nhiều người, chẳng may xảy ra chuyện gì ta cũng không thủ tiết cho chàng đâu."
"Yên tâm, đời này kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa nàng cũng không có cơ hội tái giá đâu."
"Đừng tưởng bở." Chu Oánh lườm hắn một cái, nói xong thì đưa người ra khỏi không gian.
Trở lại căn phòng tối tăm không nhìn thấy năm ngón, Cố Thừa Duệ sửng sốt một lát mới cắn răng nói: "Địa vị của ta đúng là càng ngày càng bất ổn, xem ra sau khi quay về phải sửa lại vị thế phu quân thôi."
Hắn vừa cười vừa lắc đầu, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, khó khăn đây!
Xem ra chỉ có thể dùng mỹ nam kế.
Sau đó lại lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, đặt bao quần áo lên đầu giường rồi nằm xuống đi ngủ.
Bên này, sau khi tiễn Cố Thừa Duệ về, Chu Oánh bắt đầu đi tìm Liễu Gia.
Không ngờ lại nhanh chóng tìm được, mà người này lại ở ngay một góc trong Bình Dương phủ.
Nếu không nhìn thấy cái mặt nạ hồ điệp màu bạc kia, nàng thật sự không nghĩ ra tại sao lá gan của hắn ta lại lớn như thế.
Nàng cũng quan sát kỹ cái mặt nạ màu bạc kia, còn tưởng là một mỹ nam vì sợ phiền phức nên mới đeo mặt nạ cơ, không ngờ chỉ là một gương mặt phổ thông bình thường, chẳng qua bên má trái có một mảng bị bỏng.
Có lẽ do cứu chữa chậm chạp nên mới lưu lại, tạo thành vết sẹo màu đen mấp mô.
Sau đó, nàng lại quan sát những người khác trong nội viện, người không nhiều lắm, tính cả hắn ta thì cũng chỉ có mười một người.
Nhưng châu báu thì không ít, người nào cũng phải có mấy trăm lượng ngân phiếu trong người.
Vị Liễu Gia kia lại càng nhiều, ít nhất cũng phải vạn lượng.