Chương 864: Sư Đà Lĩnh 1
Chương 864: Sư Đà Lĩnh 1
Chương 864: Sư Đà Lĩnh 1
Chu Oánh cũng không khách khí, sau khi hạ thuốc mê cho bọn họ, nàng lột hết sạch bạc trên người họ.
Nàng muốn xem xem bên trong Bình Dương phủ này có còn đồng bọn của chúng không, hoặc là chúng có trộm cướp, cưỡng bức hay không. Chỉ cần chúng dám đi thì nàng có thể quang minh chính đại trừng trị chúng.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Chu Oánh giao Quả Quả cho Lâm thị chăm sóc, còn nàng thì lấy sổ sách kế toán rồi đi đến thư phòng, tiến vào không gian.
Thông qua miếu mẫu thần nhanh chóng tìm được đám người Liễu gia, lúc này một đoàn người đã lấy thân phận tiêu cục để xuất phát, nhưng vì đeo mặt nạ trông quá nổi bật bên Liễu Gia đội thêm cái mũ quây.
Chu Oánh tra xét hàng hóa của bọn họ một chút, bên trên được lớp mấy lớp cỏ da, bên dưới đều là tảng đá.
Con hàng này chuẩn bị rất chu đáo nha!
Đến một trấn nhỏ, đoàn người ăn cơm xong mới phát hiện ngân phiếu của họ đã mất hết.
Cãi cọ một lúc, bọn chúng đành phải đưa cho chưởng quỹ một tấm da hồ ly, cũng đổi lấy một ít lương khô.
Sau khi ra khỏi thị trấn Liễu Gia mới hỏi: "Tối hôm qua các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Không ạ, tối qua thuộc hạ ngủ rất say." Một người trong đoàn trả lời.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Liễu Gia nghe vậy, lại nghĩ đến hôm qua mình cũng ngủ một giấc sâu thì cười nói: "Suốt ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt."
"Ý của ngài là chúng ta bị trộm?" Một thuộc hạ kinh ngạc hỏi.
Mấy người bọn họ không thể nói là người tỉnh táo thế nào nhưng chắc chắn đều là những người ngủ nông.
Không ngờ cuối cùng vẫn không ai phát hiện bị trộm, nghĩ lại nếu có người giết bọn họ thì quả thực vô cùng đáng sợ.
Sau đó bất an hỏi: "Có phải là người của quan phủ không?"
"Đần lắm, nếu là người của quan phủ thì đã bắt chúng ta từ lâu rồi." Một thuộc hạ khác nói.
Sau đó lại quay sang phía Liễu Gia, nói: "Gia, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Đến huyện thành tiếp theo thì bán hết da, thử xem có ai theo dõi chúng ta không, nếu có thì cố hết sức bắt sống."
"Vâng." Đám người đồng thanh đáp lại rồi tiếp tục xuất phát.
Nhưng lần này đã cảnh giác hơn rất nhiều, cứ mười người vây quanh một xe ngựa hàng hóa, đồng thời cũng có thể nhìn rõ đám người đi lại.
Sau khi biết tính toán của bọn họ, Chu Oánh báo tin này cho Cố Thừa Duệ rồi lập tức ra ngoài, bắt đầu bận rộn.
Buổi tối, sau khi làm xong việc, Chu Oánh mang Cố Thừa Duệ về không gian: "Sư Đà Lĩnh là chỗ nào, có phải có thổ phỉ không?"
"Đúng, hôm nay ta đã tìm một tấm bản đồ, cũng đi hỏi tiêu cục, Sư Đà Lĩnh là con đường nhất định phải đi qua khi đi từ phương Bắc tiến vào Càn Châu, thế nên ở đó có rất nhiều ổ thổ phỉ.
Nhưng chỉ cần nộp lộ phí thì cũng chưa từng có chuyện cướp đoạt trắng trợn.
Nhưng cũng có không ít chuyện xảy ra, cho nên..."
"Bọn họ muốn dùng danh nghĩa của thổ phỉ để loại trừ chàng."
"Được lắm, thế thì rất khó tra được lên người bọn họ."
"Biết rồi, lúc nào chàng đến nơi, ta sẽ làm thiên nhãn cho chàng."
"Ngày mai ta định đến chỗ Nhận Tự ngồi một chút, khoảng ba ngày nữa thì đến Sư Đà Lĩnh.
Thế này đi, một ngày trước khi qua Sư Đà Lĩnh ta sẽ báo cho nàng." Nói đến đây, Cố Thừa Duệ lại nói: "Ta muốn liên lạc với quân canh phòng gần đó để bắt hết những tên thổ phỉ này, nếu để Liễu Gia lợi dụng được thì phiền phức lớn lắm."
"Có lẽ lần này bọn họ cũng truy đuổi những tên thổ phỉ kia.
Chỉ cần bọn họ thật sự giết chàng, đến lúc đó đám thổ phỉ kia sẽ không thể giải thích với triều đình."
"Ừ, đó chính là mối lo của ta, thế nên không thể để những tên thổ phỉ kia lại." Cố Thừa Duệ gật đầu tán đồng.