Chương 865: Sư Đà Lĩnh 2
Chương 865: Sư Đà Lĩnh 2
Chương 865: Sư Đà Lĩnh 2
Hai ngày sau, Chu Oánh thường xuyên giám thị đám người Liễu Gia, cũng chú ý hành tung của bọn họ.
Không ngờ dọc đường bọn họ không hề dừng lại, chiều ngày thứ hai đã đến Sư Đà Lĩnh, sau đó tìm một cái trại nhỏ nhất, thu phục ba Đại đương gia rồi ở lại đó.
Song lại phái tiểu đệ bên dưới nhìn chằm chằm hành tung của Cố Thừa Duệ.
Nàng lập tức báo tin này cho Cố Thừa Duệ, hai người ngồi lại bàn bạc, cuối cùng Cố Thừa Duệ quyết định xả thân mạo hiểm, chỉ cần Chu Oánh nói cho bọn họ biết những cạm bẫy là được.
Chỉ có phạm tội mới có thể quang minh chính đại tiêu diệt bọn chúng, cũng chỉ thế mới khiến những trại thổ phỉ khác không tham gia nhanh chóng đầu hàng.
Hiểu rõ mục đích của hắn, Chu Oánh không khuyên nữa mà vội vàng vẽ bản đồ địa hình vùng núi đó.
Đồng thời cũng phát hiện thì ra trên ngọn núi này có một ổ thổ phỉ cũ, chỗ đó quả thực giàu chảy mỡ.
Những trại thổ phỉ khác muốn làm ăn trên núi cũng phải giao phí bảo hộ.
Đương lúc nàng muốn quay trở lại khu trại nhỏ điều tra thêm về kế hoạch của Liễu Gia thì đột nhiên ống kính hiện lên hình ảnh một tên nhỏ con trông nhanh nhẹn như khỉ đang chạy vào nhà chính hô: "Trại chủ, có chuyện lớn rồi! Có người muốn giết An Nhạc hầu!"
"An Nhạc Hầu? Chính là người đại phu phát hiện khoai lang và bệnh đậu mùa hả?" Trại chủ sửng sốt hỏi.
"Đúng, chính là hắn! Nghe nói lần này hắn ra kinh là vì đến các nơi thành lập nha môn y đạo, chống lại ôn dịch, chỉnh đốn y dược, bao gồm cả những loại thuốc độc ác ôn kia."
"Mẹ kiếp! Khó khăn lắm Đại Minh mới có được một vị quan tốt thật lòng thương dân, mới thế mà đã bị để mắt đến rồi. Có biết là ai muốn giết hắn không? Lão Hổ ta nhất định phải làm thịt thằng nhãi ranh đó!"
"Là dư nghiệt của Tuệ Vương."
"Có chắc không?"
"Chắc chắn."
"Quả thực là ông trời cũng giúp ta, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội báo thù rồi!" Lão Hổ kinh ngạc nói.
"Đúng đấy, Đại đương gia, đã hơn mười năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội báo thù." Hầu Tử nói.
"Gọi mấy vị trại chủ vào Tụ Nghĩa Đường, chúng ta phải bàn bạc thật kỹ xem nên xử lý chuyện này thế nào." Nói xong, Lão Hổ đi thẳng đến Tụ Nghĩa Đường.
Thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ, Chu Oánh biết được trại này được thành lập bởi hai mươi mốt quan binh đã trốn khỏi Tây Nam.
Năm đó, bọn họ biết được Định An hầu vì lập công mà đàn áp Chu gia, sau khi bắt những quan binh như họ liều mạng diễn ra một tiết mục chiến đấu thì vô cùng phản cảm với ông ta.
Tất nhiên Định An hầu không dung thứ cho ý kiến bất đồng xuất hiện, lúc muốn giết bọn họ thì họ đã sớm nhận được tin mà trốn thoát, sau đó trèo đèo lội suối đến nơi đây làm thổ phỉ.
Tiếc là Định An hầu ngày càng lớn mạnh, cộng với Tuệ Vương tâm ngoan thủ lạt, ánh mắt rất nhiều, bọn họ vẫn chưa tìm được cơ hội báo thù.
Vốn tưởng Tuệ Vương đã chết, An Định hầu cũng mất, mục tiêu báo thù đã không còn.
Ai ngờ cuối cùng ông trời vẫn để bọn họ tìm được cơ hội.
Thế nên, bọn họ quyết định dùng chiêu chim sẻ rình sau, lúc đám người kia hành động thì ra tay cứu Cố Thừa Duệ, giết hết đám người Liễu Gia.
Nghe bọn họ nói chuyện xong, cũng biết được bọn họ vô hại, Chu Oánh lập tức báo tin tốt này cho Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ thanh danh của mình đã vang dội như thế, còn chiếm được sự kính yêu của rất nhiều người.
Hắn do dự một lúc mới nói: "Nàng điều tra thêm về bọn họ xem, nếu như chưa làm ra chuyện gì quá ác độ thì chiêu hàng mới là biện pháp ổn thỏa nhất."
"Đúng đấy, nơi đó núi cao rừng rậm, dễ thủ khó công, ta sẽ điều tra thêm." Nói xong, Chu Oánh bắt đầu tìm kiếm sổ sách trong trại.