Chương 872: Sư Đà Lĩnh 9
Chương 872: Sư Đà Lĩnh 9
Chương 872: Sư Đà Lĩnh 9
Hoàng thượng sửng sốt một chút, vội vàng mở quyển sổ ra đọc, sau khi đọc xong quyển sổ gấp dài hơn ba thước, sắc mặt đen kịt như đáy nồi.
Ông ấy thật sự không ngờ rằng Tuệ Vương còn để lại một con át chủ bài lớn như vậy, nếu như lần này không phải Cố Thừa Duệ phát hiện ra kịp thời, thì sau này e rằng Đại Minh sẽ có một trận hỗn loạn lớn.
Đặc biệt là vũ khí trên tờ giấy đó đủ để trang bị cho mười vạn đại quân, thật sự là nghĩ tới thôi cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Ông ta chần chừ một lát, rồi gọi Chu Hoài Minh và Hiền Vương vào cung ngay trong đêm, nói chuyện này với bọn họ: "Việc này rất quan trọng, các ngươi khởi hành ngay trong đêm."
Hoàng thúc người và Trạch Hằng ở ngoài sáng, Hoài Minh ở trong tối, nhất định phải phải mang cả người và vật của Càn Châu đến cho trẫm."
"Dạ."Hai người đáp lại.
Sau đó, Hiền Vương ngẩng đầu lên hỏi rằng: "Chúng ta nên làm gì với bọn thổ phỉ trên núi đó? Nên chiêu hàng chúng như lời Cố đại nhân hay là thủ tiêu ngay tại chỗ?"
"Vì Cố Thừa Duệ đã trà trộn vào trong nội bộ thổ phỉ, việc này cứ giao cho hắn xử lý, chờ sau khi có kết quả sẽ kêu hắn tìm người."
"Được rồi, nhưng tốt nhất là chiêu hàng, nếu thủ tiêu nhiều người như vậy, e rằng sẽ gây tổn hại cho một bên."
"Ừ, cố gắng hết sức." Sau khi hoàng thượng nói xong, giao cho Hiền Vương một tấm kim bài, nói rằng: "Lúc cần thiết, người có thể đến điều binh ở vùng lân cận."
"Tạ hoàng thượng." Hiền Vương gật đầu nói.
Hoàng thượng gật đầu, nhìn Chu Hoài Minh nói: "Ngươi cũng như vậy."
Chu Hoài Minh gật đầu, nhưng hắn ta cũng biết rằng, chuyện điều binh mà ông ấy nói với mình, không giống như với Hiền Vương, chỉ là tay trong, ám vệ của chính bọn họ v. v.
Cuối cùng, hoàng thượng nhấn mạnh rằng: "Lần này đi, các ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho Cố Thừa Duệ."
"Dạ."Hai người đáp lại một tiếng rồi vội vàng rời khỏi cung.
Sau khi ra khỏi cung, Chu Hoài Minh nói: "Vương gia, chúng ta chia nhau ra đi, hạ quan lặng lẽ qua đó trước bằng đường thủy, người đi bằng đường bộ, chơ bọn chúng nhận được tin hoảng hốt, là thời cơ tốt nhất để nắm bắt sơ hở."
Hiền Vương gật đầu đồng ý nói rằng: "Được, nhưng mà sớm quá cũng không tốt, ta sẽ cho gió thổi trước một ngày."
"Cũng được, vậy hạ quan đi trước một bước." Sau khi Chu Hoài Minh nói xong thì quay về phủ, dặn dò vài câu với Minh Ngọc, sau đó chọn hai đội hộ vệ hai mươi người xuất phát ngay trong đêm.
Bên phía Hiền Vương lại kéo dài thời gian một lúc, trước tiên là yêu cầu trên một trăm hộ vệ lặng lẽ tiến về phía trước, còn phụ tử họ thì mang theo mười mấy người bên mình, lấy thân phận tiêu cục ra khỏi kinh thành trước khi trời sáng.
Bên này, hoàng thượng viết cho Cố Thừa Duệ một bức thư ngay trong đêm, sau đó quan sát một vòng chung quanh rồi nói: "Mẫu Thần nương nương, người còn ở đây không? Có thể giúp ta đưa thư lần nữa được không?"
Ông ấy vừa dứt lời, lá thư liền biến mất trong không khí.
Hoàng thượng ngây người ra một chút, vội vàng khom người cúi chào nói: "Đa tạ Mẫu Thần nương nương."
Chu Oánh thấy vậy thầm vui trong lòng, nhưng không trả lời lại.
Sau khi cầm lấy bức thư, nhìn thấy Cố Thừa Duệ vẫn còn chưa ngủ, nên đem thư đến cho hắn.
Sau khi Cố Thừa Duệ nhanh chóng đọc xong, hôn lên tượng Tiểu Mẫu Thần nói rằng: "Đa tạ nha đầu, ngủ sớm nhé."
Chu Oánh thấy thế, cố ý đâm vào miệng hắn một lát rồi mới rút lui.
Cố Thừa Duệ sờ lên môi giống như bị ong đốt, cười nói: "Vẫn cay thật đấy."
Sau đó hắn giấu bức thư trong chiếc áo bông của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy mới biết Lão Hổ đã bận rộn suốt cả đêm.
Trong trại đã được dọn sạch hoàn toàn, những người còn lại trong trại nơi bọn Liễu Gia ở trước đó cũng đã trở thành thuộc hạ của hắn ta.
Sau khi ăn sáng xong, Lão Hổ hỏi: "Cố đại nhân, lúc nào các ngươi lên đường, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi đến phủ Càn Châu."
"Lát nữa sẽ khởi hành." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì ngập ngừng muốn nói lại thôi rằng: "Lão Hổ đại ca, có câu này không biết có nên nói hay không."