Chương 879: Phương Gia
Chương 879: Phương Gia
Chương 879: Phương Gia
"Bẩm đại quan gia, tiểu nhân đã sai người tìm một ngày rồi, không hề tìm thấy Linh Nhi mà người nói.
Có khi nào nàng ta ra khỏi thành rồi không?" Tần Cửu hỏi.
"Không thể nào, bên phía cổng thành có người của chúng ta trông chừng, nàng ta không thể nào ra ngoài được.
Ngày mai ngươi lại phái người đi tìm tiếp, nhớ là nhất định phải nhớ rõ trông như thế nào, nhất định đừng bỏ qua."
"Vâng, tiểu nhân thà có giết nhầm một nghìn, cũng sẽ không bỏ qua nàng ta đâu."
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, có tin tức thì nhớ phải báo lên trên." Sau khi đại quan gia nói xong thì quay người đi luôn.
Tần Cửu không quan tâm nói: "Một nha hoàn có đáng thế không, đúng thật là."
Sau khi nói xong, liền bận rộn tiếp.
Mà Chu Oánh thì rời đi theo đại quan gia, sau đó đại quan gia lại đến hai nhà hồng lâu, một nhà là quán trà, một là bến tàu, rồi mới trở về Phương phủ.
Chu Oánh nghĩ đến thân phận của Phương đại nhân, lục soát Phương phủ cẩn thận mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm thấy một tầng hầm rộng khoảng một trăm mét vuông ở viện bên cạnh.
Bên trong có đủ các loại kim ngân châu báu, quan trọng nhất là còn có không ít số sách.
Chu Oánh cầm mấy quyển giở ra xem thử một chút.
Đều là sổ sách thu nhập không chính đáng của Phương phủ.
Đúng vào lúc nàng muốn từ bỏ, thì tìm thấy mấy quyển sổ sách có màu dây đóng gáy sách khác nhau, cầm lấy giở ra xem một cái.
Bên trên, đều là ghi hết tên và số lượng của binh khí.
Còn có cả thời gian, số lượng xuất hàng.
Bên trên còn viết không rõ lắm về số tiền lớn chi ra cho người làm, nàng nhất thời không hiểu rõ đây là loại người gì, nhưng mà nàng cảm thấy, rất có thể đây là chi phí để chế tạo binh khí.
Sau khi xem xong, để lại về nguyên chỗ cũ.
Đúng vào lúc nàng muốn rút lui, đột nhiên nghe thấy âm thanh xiềng xích đu đưa vang lên.
Bây giờ mới nhớ ra, trong viện này ngoại trừ tầng hầm này ra, trong phòng chính còn có một người nữa.
Đi vào nhìn một cái, phát hiện hắn ta không chỉ bị què chân rồi, mà còn bị người ta dùng xích chó giam ở trong phòng.
Nhưng mà hắn sống tương đối lành mạnh, ít nhất khuôn mặt, bàn tay là sạch sẽ, tóc tai cũng được gội đầu chải chuốt rất bóng mượt.
Bây giờ cũng không biết gặp phải ác mộng gì, một lúc thì không ngừng vung nắm đấm, một lúc thì lại điên cuồng lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là đang đánh nhau với người khác trong giấc mơ.
Hơn nữa nếu như đoán không lầm, có lẽ cổ họng của hắn ta cũng bị hạ độc câm rồi, nếu không không thể nào không phát ra chút âm thanh nào cả.
Ngay lúc Chu Oánh đang muốn rút lui, đột nhiên có tiếng gõ cửa ở chỗ thư phòng không xa lắm vang lên.
Phương Thông Phán mở cửa ra mời người vào trong hỏi: "Nghe ngóng rõ ràng chưa, lần này lại phái kiểu người gì đến đây, bởi vì chuyện gì?"
"Là hai phụ tử Hiền Vương, cụ thể là chuyện gì, tiểu nhân chưa nghe ngóng được, nhưng mà bọn họ không mang theo nhiều người, có lẽ là cũng không có chuyện gì lớn."
"Không thể chủ quan được, đúng rồi, bên phía Sư Đà Lĩnh như thế nào rồi, tra được là có chuyện gì xảy ra chưa, bọn họ mấy ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì cả?"
"Tiểu nhân có lên núi một lần, nhưng mà hình như trên núi xảy ra chuyện gì đó, bây giờ lên và xuống núi đều kiểm tra rất nghiêm, tiểu nhân không dám vào đó nữa.
Nhưng mà tiểu nhân nghe trộm được, nói là lúc An Lạc hầu qua đây thì gặp được thổ phỉ đi cướp bóc, là nhờ có Lão Hổ đem theo người cứu hắn."
"Không đúng, chắc chắn bên đó xảy ra chuyện rồi, tên chó má Lão Hổ đó, đến cả ta và Trần đại nhân cũng không thèm cho mặt mũi, hắn ta dựa vào đâu mà có thể ra tay cứu Cố Thừa Duệ chứ."
"Vậy có cần tiểu nhân đi thăm dò Cố Thừa Duệ một chút không?"
"Bây giờ thì không cần, bây giờ mục đích Hiền Vương đến đây không rõ ràng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, đề phòng lỡ như.
Còn về Cố Thừa Duệ, cho dù thế nào thì hắn cũng phải ở lại thêm bảy, tám ngày nữa, không vội."
"Vâng, vậy tiểu nhân xin cáo lui."
"Được, thông báo cho trên núi một chút, bảo bọn họ cẩn thận một chút, nhất định không được để Hiền Vương bọn họ đánh hơi được cái gì."
"Tiểu nhân đi làm ngay đây." Người đó nói xong rồi quay người đi ra ngoài.