Chương 884: Giải Tán
Chương 884: Giải Tán
Chương 884: Giải Tán
"Ngươi nghĩ sẽ có người phá hoại?" Dương Trạch Hằng kinh ngạc nhìn Cố Thừa Duệ nói.
"Không quá chắc chắn, nhưng nơi nào cũng có người ăn ngon lười làm, bọn họ có thể không muốn sơn trại bị giải tán, tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút."
"Tiểu nhân rõ ạ." Lâm Nhất Thiên nói xong xoay người đi ra ngoài.
Nơi duy nhất có thể gây ra phá hoại diện lớn thì chỉ có phòng bếp.
Vì vậy hắn ta mang theo hai huynh đệ, quan sát cẩn thận bốn phía phòng bếp.
Không ngờ tới bọn họ thật sự bắt được một người đang chuẩn bị bỏ thuốc vào rượu.
Sau khi Lâm Nhất Thiên phát hiện ra, hắn ta trực tiếp tiến lên đè người nọ xuống, đoạt lấy lọ thuốc độc rồi nói: "Ngươi cũng dám hạ độc, cũng thật muốn tìm chết."
Sau khi nói xong, hắn ta nhìn chất độc trong bọc giấy, hỏi: "Đây là loại độc gì?"
"Không phải độc, đó là bột gừng có tác dụng làm ấm cơ thể."
"Phải không, vậy ngươi nếm thử trước ta xem." Lâm Nhất Thiên nói xong định đổ vào miệng người nọ.
Người kia giật mình, sau đó dùng toàn bộ sức lực đẩy Lâm Nhất Thiên một cái rồi xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng mới ra đến cửa đã bị Lâm Nhất Phàm chặn lại.
Lâm Nhất Thiên thấy vậy nói: "Giao hắn ta cho Đại đương gia đi, người của hắn thì để hắn giải quyết."
Hắn ta nói xong thì cầm thuốc độc đưa đến cho Cố Thừa Duệ rồi nói: "Hầu gia, ngài nhìn xem đây là loại thuốc độc gì?"
"Thật sự có người phá hoại." Dương Trạch Hằng nói.
"Bình thường. Cố Thừa Duệ nói xong đưa tay ra nhận lấy thuốc, nghiêm túc phân biệt rồi nói: "Đây là một loại thuốc mê tự chế, hòa vào rượu sẽ làm gia tăng tác dụng. Xem ra hắn ta muốn khiến tất cả mọi người ở đây hôn mê."
Lúc này Lão Hổ đưa một người bị đánh mặt sưng vù tiến vào.
Cố Thừa Duệ hỏi: "Đã nhận tội chưa, tình hình thế nào rồi?"
"Nhận, bọn họ ghét bỏ số bạc được phân cho quá ít, nên mới muốn đánh thuốc mê tất cả mọi người rồi cầm bạc bỏ trốn." Lão Hổ nói.
"Vậy sao, ngươi chia phí ra bao nhiêu?"
"Người lao động khỏe mạnh thì mỗi người hai mươi lượng, phụ nữ trẻ con thì mỗi người mười hai lượng." Lão Hổ nói.
"Cái này cũng không tệ đâu, quan phủ cũng chỉ cấp phí ổn định là năm lượng cho mỗi người thôi." Dương Trạch Hằng nói.
"Ta đã quá ảo tưởng rồi, nghĩ rằng trên núi chuyện giàu có là bình thường." Lão Hổ nói tới đây, hỏi: "Loại chuyện này nên xử lý như thế nào đây?"
"Có nhiều đồng bọn không?"
Lão Hổ hơi sửng sốt rồi nói: "Bao gồm cả hắn ta thì tổng cộng có ba mươi tư người."
"Cho bọn chúng đi sung quân thì thế nào?" Dương Trạch Hằng nói rồi nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi.
"Được, cấp bạc rồi cho bọn chúng đi cùng người bị lưu đày ra biên cương đi." Cố Thừa Duệ tán đồng nói.
Với tính tình của những người này được an bài vào trong thôn này có khi sẽ làm ra chuyện xấu, để cho người khác quản lý còn hơn.
Lão Hổ nghe xong thì đạp tên đó hai cước rồi nói: "Còn không mau cảm ơn Thế tử và Hầu gia không giết các ngươi."
Người nọ sau khi bị đá thì ngồi dậy, lập tức dập đầu ba cái.
Lúc này Lão Hổ mới áp giải người đi.
Buổi tối, cả đoàn người cùng nhau ăn bữa cơm chia tay, có người khóc, có người ồn ào, cũng có người đánh nhau, tóm lại bọn họ dùng đủ các loại phương thức thể hiện sự không cam lòng của bản thân.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lão Hổ bắt đầu mở khố phân bạc cho mọi người.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất Thiên trở về phủ thành, triệu tập một số binh lính và quan viên tới rồi trực tiếp bố trí những người có dự định xuống núi làm ruộng đến những vùng khác.
Hắn ta cũng phái binh lính đưa theo bọn họ rời đi.
Những người muốn làm lính cũng được sắp xếp vào trong quân đội phòng vệ.
Người muốn kinh doanh cũng được lập hồ sơ.
Đương nhiên đám người Lão Hổ cũng được lập một bản hồ sơ.
Cuối cùng là những người người bị lưu đày cùng với gia đình bọn họ bị quan viên áp giải về phủ thành.
Sau khi giúp đỡ bọn họ xong, Lão Hổ kéo Cố Thừa Duệ qua một bên rồi nói: "Ngoại trừ bạc đã được phân chia thì vẫn còn lại một chút đồ cổ với châu báu, và còn bạc tham ô cướp được từ Tri phủ nữa. Làm thế nào với mấy thứ đó bây giờ? Ý ngươi thế nào?"