Chương 885: Đáng Tin Cậy
Chương 885: Đáng Tin Cậy
Chương 885: Đáng Tin Cậy
"Tiểu nhân ngược lại muốn nó, nhưng có quá nhiều nên chúng ta cũng không thể mang theo hết, chỉ có thể bỏ lại." Vẻ mặt Lão Hổ đầy xoắn xuýt nói.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ ngươi đưa theo huynh đệ vào chọn, mỗi người lấy năm thứ, những đồ còn dư lại thì để ta sắp đặt."
"Được, vậy chúng ta đi đây." Lão Hổ vui vẻ đáp lại một tiếng rồi đưa cả đám người dòng chính đến phòng kho lấy đồ.
Tuy nhiên, khi bọn họ chọn xong đồ cũng vơi đi hơn nửa.
Chờ đến sau khi bọn họ đi, Cố Thừa Duệ bảo Chu Oánh thu lại toàn bộ châu báu còn dư lại.
Giao lại đồ cho Hiền Vương xong, đoàn người Cố Thừa Duệ cũng đi tới phủ thành.
Trên đường bọn họ cũng mua một chút quần áo và chăn bông các loại phân phát cho những người ăn xin, thậm chí còn mua cho bọn họ một ít lương khô.
Lão Hổ và những người khác nhìn thấy cũng thầm ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ vô cùng hài lòng với cách xử lý này của Cố Thừa Duệ.
Những món đồ đó mặc dù đều là bọn họ giành được, nhưng để dành được cũng vô cùng cực nhọc, nói thật, khi giao lại đồ bọn họ cũng sợ lại lần nữa bị tham ô.
Nhưng để lại đồ vào tay hắn, thỉnh thoảng giúp đỡ những người nghèo khổ khiến bọn họ cảm thấy cũng không tệ, có khi lại giúp bọn họ tích đức.
Ngày đó Cố Thừa Duệ nghiêng đầu tò mò hỏi: "Lão Hổ, mấy năm nay các ngươi không thành thân sao?"
"Ai lại nguyện ý gả cho thổ phỉ chứ. Hơn nữa chúng ta cũng rất sợ bị bại lộ thân phận rồi bị phủ Định An Hầu đuổi giết, cho nên vẫn ở một mình."
"Ra là như vậy, sau này ổn định rồi các ngươi cũng nên mau chóng tìm vợ đi. Tìm được ai rồi tới chỗ ta báo cáo, đến lúc đó ta sẽ cho một trăm lượng bạc trợ cấp."
"Hầu gia, còn chúng ta nữa." Lâm Nhất Thiên nói.
"Đãi ngộ đều giống nhau. Nhưng tiểu tử ngươi phải nhanh lên, nếu bọn họ trở về phủ rồi, nha hoàn trong phủ cũng không đủ đâu."
"Lần này sau khi trở về, tiểu nhân sẽ đi cầu phu nhân ngay, đến lúc đó xin lão gia nói giúp ta vài câu tốt đẹp với ạ."
"Không thành vấn đề, đến lúc đó phu thê chúng ta làm chủ cho lễ thành hôn của các ngươi." Cố Thừa Duệ nói.
"Các huynh đệ nghe rõ chưa, chúng ta phải nhanh lên, dọc đường tìm được người thích hợp đều phải nhanh tay lên một chút." Lúc này Lão Hổ quay đầu lại hô lên.
"Nghe rõ." Lập tức có người đáp lại.
Không nghe được thì cũng rất nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mọi người đương nhiên rất vui vẻ.
Cố Thừa Duệ thấy bọn họ vui vẻ như vậy, chính hắn cũng cười theo.
Ở bên này, sau khi xin được chỉ thị của Hoàng thượng, Dương Trạch Hằng mang theo rất nhiều châu báu, thư họa, tranh chữ về kinh thành, còn vàng bạc thì đều bỏ lại.
Hiền Vương tạm thời ở lại Càn Châu xử lý hết công việc, chờ tân quan đến nhậm chức.
Về phần Chu Hoài Minh, hắn ta chia hết tất cả binh khí thành ba phần, phân ra ba hướng Tây Nam, Đông Dương và Bắc Quan.
Sau khi sự việc ở Càn Châu kết thúc, hành trình của Cố Thừa Duệ có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Hoàng thượng cũng thở phào nhẹ nhõm vì kho vũ khí của Tuệ Vương đã bị lấy đi.
Nửa tháng sau, cùng lúc Bắc Quan nhận được vũ khí thì Tuệ Vương nhận được tin tức toàn quân Liễu Gia bị tiêu diệt, trực tiếp tức giận đến ngất xỉu.
Chưa nói đến chuyện Liễu Gia là tâm phúc của hắn ta, lại còn là một trong số ít những người có năng lực có thể tin tưởng.
Nói đến những binh khí kia, đó là thứ đặt cược cho sự hợp tác của hắn ta với Bắc Liêu Vương, bây giờ mất rồi thì hắn ta hợp tác thế nào đây.
Mấu chốt là những binh khí đó toàn bộ được tiếp tế cho quân đội của Chu gia, này chẳng phải sẽ khiến bọn họ như hổ mọc thêm cánh sao?
Sau khi hắn ta tỉnh lại, nhìn về tâm phúc của mình Mã công công nói: "Có biết chuyện gì đã xảy ra không? Liễu thị vệ sao lại bị bại lộ?"
"Không tra được, nhưng lúc ở Bình Dương phủ, chúng ta đã cho người đi ám sát Cố Thừa Duệ, nếu như đoán không lầm thì chắc hắn ta đã phát hiện ra được điều gì đó rồi."