Chương 886: Quay Về
Chương 886: Quay Về
Chương 886: Quay Về
"Lại là hắn, quả thật là khắc tinh của Bổn vương." Tuệ Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ta hận đến nghiến răng, chỉ hận không thể xé xác ăn hắn.
Mã công công nghe xong cũng không trả lời, nhưng vô cùng đồng ý với lời của hắn ta, cứ là Cố Thừa Duệ nhúng tay vào thì chuyện của bọn họ sẽ luôn không có kết quả tốt, nhưng lời này gã cũng không dám nói ra.
Gã ta hỏi: "Gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây, không có số binh khí kia, Bắc Liêu Vương sợ là sẽ không giúp chúng ta."
"Quả thực không được, chỉ còn cách cắt đất bồi thường."
"Xin gia suy nghĩ lại đi ạ, chỉ sợ mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó, đến lúc đó không phải chuyện tam phủ có thể giải quyết được."
"Ai tính toán ai còn chưa chắc chắn đâu." Tuệ Vương cười gằn nói.
Mã công công thấy vẻ âm ngoan trên mặt hắn, cũng không dám khuyên nhủ nữa.
Ngày thứ hai, Tuệ Vương tìm được Bắc Liêu Vương nói chuyện: "Đại vương, binh khí của chúng ta bị cướp rồi, bây giờ đang ở trong tay Chu gia, người nói xem chúng ta có nên phái người đi đoạt lại chúng không?"
"Bổn vương nghe được tin tức khác ngươi, đừng có lấy ta ra làm vũ khí."
"Làm sao có thể, chúng ta là quan hệ hợp tác mà."
"Nhưng rõ ràng là ngươi không đủ thành ý, chờ ngươi đủ thành ý rồi nói chuyện." Bắc Liêu Vương nói xong thì đứng dậy: "Tiễn khách."
Nói rồi y trực tiếp rời đi, bỏ lại hắn.
Tuệ Vương nhìn dáng vẻ hắn trong ánh mắt, tức giận nghiến răng nhưng lại không có biện pháp, đành phải rời khỏi vương cung.
Về chuyện cắt đất bồi thường, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, hắn ta cũng sẽ không nói ra.
Sau đó hắn ta cũng cố gắng thêm hai lần, thậm chí còn phái toàn bộ quân đội Chu gia sang nhưng Bắc Liêu Vương vẫn không đáp ứng.
Đảo mắt đã đến cuối năm.
Chu Oánh đưa một số lễ vật Tết cuối cùng vào cung, sau khi trở lại phát hiện trong nhà có rất nhiều người, nàng sửng sốt một chút, thấy trong đám người có Cố Thừa Duệ thì tiến tới nói: "Duệ ca, chàng về lúc nào vậy?"
"Ta vừa mới về thôi." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong thì hắn giới thiệu đám người Lão Hổ.
"Các vị huynh đệ đây khổ cực rồi, trước tiên các ngươi ổn định chỗ ngồi rồi ăn chút gì đi, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau." Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng để cho Ngưu Phú Quý đưa bọn họ xuống.
Sau đó Cố Thừa Duệ kéo một vị trạc tuổi mình ra nói: "Vị này là Cố đại ca, trước đó làm kinh doanh buôn bán son phấn, không phải nàng cũng muốn kinh doanh ở lĩnh vực này sao, vừa vặn hắn có thể giúp nàng."
"Chào Cố đại ca, sau này phiền ngươi rồi."
Cố Tranh hành lễ rồi nói: "Phu nhân khách khí rồi, người gọi tiểu nhân là Cố Tranh là được."
"Cũng được, đi đường cực khổ rồi, ngươi đến khách viện nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng cho người đưa hắn đến khách viện rồi cùng Cố Thừa Duệ trở lại chủ viện.
Nhân lúc hắn đang rửa mặt, Chu Oánh đi tới phòng bếp sắp đặt.
Bởi vì người đến ăn cơm rất đông cho nên Chu Oánh trực tiếp để phòng bếp nấu một nồi lớn thức ăn và cơm.
Ngay cả Cố Thừa Duệ nhiều nhất cũng chỉ được hai cái đùi gà.
Chờ hắn ăn xong rồi, Chu Oánh rót cho hắn ly nước rồi nói: "Cố Tranh là thế nào vậy? Có thể tin được hắn không?"
"Có thể, khi ta ở Liễu Châu cứu hắn đã ký khế ước với hắn rồi."
"Ừ, Cố gia ở Liễu Châu kinh doanh cũng không nhỏ, hắn lại là con trai trưởng."
Nhưng từ nhỏ đến lớn, mẹ con hắn ở trong nhà không được sủng ái.
Khoảng thời gian trước người luôn che chở hắn là lão phu nhân đã qua đời, mẹ hắn cũng bị hại chết.
Nương tử hắn đi nương nhờ thứ đệ, hắn còn phát hiện ra cả hai đứa bé đều không phải là của hắn.
Đúng lúc hắn vừa định ra tay trả thù thì bị cha hắn tính kế, nếu không phải được ta phát hiện kịp thời, chỉ sợ đêm đó hắn đã mất máu quá nhiều rồi chết."