Chương 89: Báo Tin
Chương 89: Báo Tin
Chương 89: Báo Tin
"Hai kẻ không biết xấu hổ, để xem sau này ta chỉnh đốn bọn họ như thế nào."
"Còn ngươi ấy, vẫn nên tránh xa chút đi.
Nói thế nào thì bọn họ cũng tự lăn lộn lần mò ở nhà lớn chốn kinh thành, bàn về tâm cơ cùng thủ đoạn thì chúng ta đúng là không phải đối thủ của người ta."
Cố Lục Thẩm nghe bà ta nói vậy tuy rằng khó chịu trong lòng, nhưng cũng bình tĩnh hơn, sau đó lại hỏi: "Tẩu tử, bây giờ trong thôn đều biết chuyện hai vợ chồng Cố Thừa Duệ bán giá đỗ, vậy phải làm sao bây giờ, có cần nói một tiếng với đại ca không?"
"Sắp giữa trưa rồi, chờ đại ca ngươi trở về, ta sẽ nói với ông ấy một tiếng." Vương thị nói tới đây dừng một chút, tức giận nói: "Ngươi cũng vậy, về sau ngoài thì nhớ giữ miệng, bằng không về sau chuyện gì cũng sẽ bị cái miệng của ngươi phá hỏng."
"Biết rồi tẩu tử, vậy ta đi về đây." Sau khi Cố Lục Thẩm nói xong thì trực tiếp đứng dậy về nhà.
Vương thị nhìn bóng dáng của bà ấy lắc lắc đầu, nhưng mà cũng sinh ra vài phần tò mò đối với giá đỗ của hai vợ chồng Cố Thừa Duệ.
Một bên khác, vị phụ nhân có quan hệ thân thiết với Bạch thị, sau khi rời khỏi cửa thôn, thì lập tức về nhà nàng ta báo tin.
Vậy nên tới giữa trưa, trưởng thôn và trưởng tộc đều biết việc này, hơn nữa cơm cũng ăn không yên.
Người trong hai tộc, nhất là người có cuộc sống khó khăn quả thực là hết người này tới người khác tới cửa, chia nhau thỉnh cầu bọn họ đến nhà Cố Thừa Duệ thăm dò, hỏi xem làm thế nào mới có thể dạy họ cách trồng giá đỗ.
Nhà cũ của Cố gia, sau khi ăn cơm trưa, Diêu thị lập tức kể chuyện Cố Thừa Duệ bán giá đỗ ra: "Nghe nói thứ giá đỗ này rất đắt hàng ở Hồng Vận Lâu trên trấn trên, chắc chắn là không thể rẻ được.
Mà hai vợ chồng lão Tam cũng thật là tâm cơ, có mối buôn bán tốt như vậy mà lúc ở nhà lại không để lộ ra chút gì, sớm biết vậy..."
Kiều thị mang vẻ mặt bình tĩnh đánh gãy lời nói của bà ta: "Sớm biết vậy, thì ngươi có thể làm gì, ngươi chèn ép người ta như vậy, còn dám trông mong người ta nói hết mọi thứ cho ngươi sao."
Nói xong còn hung hăng trừng mắt liếc Lưu thị một cái.
"Nhưng mà, nương, không phải lúc trước người cũng không thèm để ý chuyện này hay sao." Lưu thị nhìn vào ánh mắt oán hận của bà ta, oan ức nói.
Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, lúc trước chia nhà rõ ràng là không phản đối, dựa vào cái gì mà đến cuối cùng lại đổ oán hận lên người mình.
Nhất là lão thái bà, đừng tưởng rằng bà ta không biết, bạc trong tay bà già kia chỉ nhiều chứ không ít hơn bọn họ, lúc trước cũng đâu thấy bà ta duỗi tay giúp đỡ.
Kiều thị căn cứ vào sự biến đổi biểu tình của bà ta cũng biết trong lòng bà ta suy nghĩ cái gì, nhất thời cảm thấy một trận nhụt chí, cuối cùng dứt khoát cầm lấy gậy chống hung hăng đập một cái lên mặt đất, sau đó xoay người quay về phòng.
Cố Thừa Hỷ thấy vậy trực tiếp đặt đũa xuống xoay người chạy ra ngoài.
Diêu thị thấy vậy tức giận nói: "Thật đúng là thứ ăn cây táo, rào cây sung."
"Phu nhân, Tiểu Thất chỉ là mệt mỏi vì bổ củi cả buổi trưa mà thôi." Tôn thị nói xong, uất ức cúi đầu yên lặng ăn cơm trong bát mình.
"Ngươi..." Diêu thị còn muốn mở miệng, Cố Nhị thúc trực tiếp ngắt lời nói: "Được rồi, cãi gì mà cãi, ăn cơm cũng không lấp được miệng của các ngươi."
Sau đó đứng dậy nói: "Ca, huynh xem chúng ta có cần ra ngoài một chút hay không?"
Cố phụ nghe ông ta nói vậy, đã biết ngay là ông ta đã có biện pháp, chần chờ một chút rồi gật đầu đi ra ngoài.
Bởi vì hiện tại thu nhập trong nhà thật sự có hạn, nếu không tìm việc gì để làm, thì bọn họ cũng chỉ có thể miệng ăn núi lở.
Mấu chốt là hai tên đại nam nhân lại nhàn rỗi ở nhà ăn cơm mềm, thật sự là dễ nói không dễ nghe.