Chương 90: Đến Cửa
Chương 90: Đến Cửa
Chương 90: Đến Cửa
Sau khi đi ra, hai người trực tiếp ra ngoài, tới bên ngoài rồi Cố Nhị thúc mới hỏi: "Ca, huynh xem..."
"Đi thôi, chúng ta đi qua nhìn xem, chỉ cần không giành nguồn tiêu thụ của bọn họ, hẳn là không có vấn đề." Cố phụ gật đầu nói, nói xong hai người cùng nhau trực tiếp đi đến cuối thôn.
Nhưng mới vừa đến cửa lớn đã bị Nhị Tráng dọa cho không dám đi vào trong.
Cố Thừa Duệ nghe được tiếng chó sủa đi ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa thì trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, chần chờ một chút nhưng vẫn đi qua mời bọn họ vào.
Khi nhìn thấy phù trúc phơi trong viện, Cố Nhị thúc tò mò hỏi: "Thừa Duệ, các ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Sản phẩm từ đậu." Cố Thừa Duệ nói xong thì không đáp lời nữa, trực tiếp mang theo bọn họ vào phòng.
Chu Oánh đang ăn sủi cảo, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì vô cùng giật mình, nàng thật sự không ngờ bọn họ sẽ chịu hạ mình đến cửa.
Nhưng vẫn đứng dậy xách hai cái ghế lại cho bọn họ rồi nói: "Cha, Nhị thúc, vừa lúc vẫn còn chút sủi cảo, ta đi lấy cho hai người mỗi người một bát."
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
"Cha, Nhị thúc, uống chén nước trước đi." Lúc này Cố Thừa Duệ đổ cho mỗi người bọn họ một chén nước nói.
"Bây giờ cuộc sống của các ngươi đúng là không tệ nhỉ." Cố Nhị thúc nhìn sủi cảo bằng bột mì trên bàn nói.
"Là do vận khí tốt thôi." Cố Thừa Duệ gật gật đầu ngồi xuống chủ vị.
Cố phụ nghe hắn nói vậy, là đã biết hắn vẫn còn ghi hận chuyện chia nhà lúc trước, lập tức xoay người muốn rời đi.
Nhưng mà nghĩ đến sự xem thường và trào phúng đã chịu trong đoạn thời gian này, cùng với tình cảnh trong nhà, cuối cùng vẫn ở lại, nhưng mà sắc mặt cũng không đẹp lắm.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng không kích thích ông ta nữa, mà là hỏi: "Hôm nay hai người đến, là vì chuyện giá đỗ đúng không?"
"Đúng là vậy, Nhị thúc cũng không sợ bị ngươi chê cười, hai chúng ta đến bây giờ còn chưa tìm được việc.
Tình huống trong nhà ngươi cũng biết, vẫn còn vài cái miệng chờ ăn cơm, chúng ta không thể để miệng ăn núi lở." Cố Nhị thúc nói.
"Hai người biết chuyện Lưu thị cùng Nhị thẩm chặn đường ta ở cửa thôn không?"
"Chúng ta cũng mới biết được lúc ăn cơm, việc này là do bọn họ làm sai, sao có thể lan truyền việc này ra ngoài chứ, như vậy không phải là đang cắt đứt tài lộ của chúng ta sao."
Cố Thừa Duệ nghe xong gật gật đầu, nhìn về phía ông ta, một bộ chờ xử lý kết quả.
Cố Nhị thúc thấy vậy nghẹn họng trân trối, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, đành phải nhìn về phía Cố phụ.
Cố phụ chỉ nhìn về phía Cố Thừa Duệ, nhưng vẫn không mở miệng, sau đó hai người đối diện một hồi, nhưng đều không có chút ý thoái nhượng.
Cố Nhị thúc thấy vậy lập tức nói: "Hay là lát nữa để mẫu thân ngươi cùng Nhị thẩm qua đây xin lỗi ngươi nhé."
"Lưu thị." Cố Thừa Duệ nói.
Cố Nhị thúc sửng sốt một một hồi lâu mới hiểu được, hắn không thừa nhận vị trí chính thất của Lưu thị, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Cố phụ.
Cố phụ thấy vậy nắm chặt tay, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
"Khoan đã, đại ca, huynh..." Cố Nhị thúc lập tức đuổi theo, sau đó hai người vòng qua Nhị Tráng đi ra ngoài.
Lúc này Chu Oánh tránh trong phòng bếp thấy bọn họ đã rời đi, lập tức quay về phòng, nhìn thấy Cố Thừa Duệ đang gắp sủi cảo ăn thì cười cười ngồi xuống vừa ăn sủi cảo vừa hỏi: "Duệ ca, bọn họ có nói gì không?"
"Ý của Nhị thúc là để Lưu thị cùng Nhị thẩm xin lỗi. Kết quả thì vì ta không thừa nhận thân phận kế mẫu của Lưu thị nên hai người cứ vậy mà tức tối rời đi."
"Không phải chứ, từ khi nào mà bọn họ dễ nói chuyện như vậy."
"Cũng không phải dễ nói chuyện, là vì lão đầu nhi rất sĩ diện, có thể hạ mình đến cửa đã là giới hạn của ông ta rồi. Bây giờ lại bị Nhị thúc nhìn thấy trò cười, ông ta có thể chịu được mới là lạ."