Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 890 - Chương 896: Khuyên Giải

Chương 896: Khuyên Giải Chương 896: Khuyên Giải Chương 896: Khuyên Giải
Quả Quả vừa nghe đến loét miệng, lập tức dùng ngón út chỉ vào khóe miệng, cô bé vẫn chưa quên lần trước khi bị loét miệng, bản thân muốn ăn gì, cũng không dám ăn.

Minh Ngọc thấy vậy, vui vẻ nói: "Qủa Qủa vẫn chưa lớn lắm, nhưng trí nhớ rất tốt."

"Ai cũng cần dạy dỗ sâu sắc." Chu Oánh mỉm cười, nói.

Hai người trò chuyện một lúc, Tráng Tráng và Qủa Qủa đều có đồ ăn nên không ai làm ầm ĩ thêm nữa.

Ngay sau đó trên đường phố vang lên những tiếng la hét, reo hò và tiếng bước chân chỉnh tề.

Sắc mặt Minh Ngọc lập tức trở nên nghiêm trọng, đây chính là âm thanh xuất chinh.

Chu Oánh đặt Quả Quả xuống, nói: "Đi thôi, ta cùng tỷ đi tiễn Chu đại ca."

"Không cần, đi đưa tiễn chỉ khiến người ta thương cảm thôi. Để lát nữa chúng ta tiến cung đi." Minh Ngọc lắc đầu, nói.

Chu Oánh thấy vậy cũng không có khuyên nhủ nữa, sau đó kiểm tra nước trái cây Ngưu Lệ Vinh chuẩn bị, sau khi xác định không có vấn đề gì, nàng thay quần áo cho Qủa Qủa, đoàn người đi tới cung điện.

Đầu tiên, hai người đi gặp Thái hậu một chuyến, tặng một ít nước trái cây.

Chỉ là, mùa hè Thái Hậu giảm cân, không có sức lực, nên hai người nói vài câu khách sáo mới ra ngoài.

Vừa bước vào cửa Phượng Tê Cung liền nghe thấy trưởng công chúa và đại hoàng tử hát, Chu Oánh và Minh Ngọc nhìn nhau rồi lập tức bế hài tử vào phòng.

Sau đó, họ nhìn thấy đại hoàng tử và trưởng công chúa ngồi trên chiếu lạnh khóc, bà vú bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành, Cố Uyển Ninh dựa vào giường lau nước mắt.

"Nam Nam, Dương Dương, làm sao vậy? Sao còn khóc? Mau để cô cô xem một chút." Minh Ngọc bước tới và đặt Tráng Tráng xuống.

Hai đứa trẻ nhìn thấy người đến, lập tức ngừng khóc, nhưng ỉu xìu không nói gì mà tò mò nhìn họ.

Đặc biệt là Dương Dương, đôi mắt to sáng ngời đầy tò mò nhìn Tráng Tráng, Qủa Qủa, vui vẻ vẫy tay chào họ.

Sau khi Nam Nam gọi Minh Ngọc một tiếng "cô cô", khi nhìn thấy Chu Oánh đi vào, mắt sáng lên, nói: "Di di, Qủa Qủa."

"Này, Nam Nam của chúng lại xinh đẹp lên nữa rồi, nói cho ta biết vì sao người khóc, ai chọc tiểu công chúa của chúng ta không vui?" Chu Oánh tiến lên, hỏi.

Sau đó, để Ngưu Lệ Vinh giao nước trái cây cho Xuân Hỉ, nói: "Quả Quả đi chơi với Nam Nam tỷ và Dương Dương đệ đệ đi."

"Đi chơi." Qủa Quả đáp lại, chạy về phía Nam Nam.

Nam Nam nhìn thấy Quả Quả lập tức kéo cô bé, xếp các khối lại với nhau.

Cố Uyển Ninh thấy vậy đi tới, nói: "Mọi người đến rồi."

Sau khi hai người hành lễ, Minh Ngọc nói: "Ta đến thăm ngươi một chút, tưởng rằng ngươi bận "chân không chạm đất". Không nghĩ tới ngươi lại khóc."

Chu Oánh nói: "Bây giờ muội là chủ nhân của hậu cung. Khóc xong rồi cũng nên kiên cường rồi xử lý công việc trong cung thật tốt, cũng để cho Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm."

Cố Uyển Ninh vừa nghe được lời này, liền biết bọn họ đến đây cố ý thuyết phục mình, sau đó gật đầu, nói: "Cám ơn hai người, ta sẽ mau sớm tỉnh táo lại."

"Đúng vậy, lúc nữ nhân muốn nhu tình như nước thì như tình như nước, nhưng lúc nên kiên cường cũng nên kiên cường không thua đấng mày râu, đây mới chính là dáng vẻ nữ nhân chúng ta nên sống." Chu Oánh nói.

Minh Ngọc gật đầu lia lịa, nói: "Đúng vậy, ngươi nhìn Hoài Minh nhà ta đi, chúng ta đã thành thân cũng hơn một năm, nhưng chàng ấy về nhà chưa đầy ba tháng đâu. Sau này, nếu có cần gì thì cứ hỏi càng sớm càng tốt, nếu hai người chúng ta giúp được thì nhất định sẽ giúp. Nếu không được thì có mẫu phi ta và các vị hoàng thẩm, tóm lại, sẽ không làm khó ngươi."
Bình Luận (0)
Comment