Chương 904: Trở Về
Chương 904: Trở Về
Chương 904: Trở Về
Nghĩ đến đây nàng ta làm sao cũng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đã ăn cơm xong, Sở Kiều liền đi tìm Sở mẫu.
Sở mẫu vừa nghe, trực tiếp vỗ đùi nói:
"Đây không phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao, làm sao con lại mơ thấy giấc mộng như vậy chứ.
Con yên tâm đi, dù có nói gì đi chăng nữa thì ta cũng là đích nữ nhà quan nhị phẩm.
Chúng ta không làm Hoàng hậu được thì hẳn một cái Phi vị vẫn là không thành vấn đề."
Sở Kiều nghe xong không chỉ không được an ủi, ngược lại bị tức không nhẹ, ý tứ này của bà ta không phải là nói mình cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao.
Đáng tiếc, bà ta là mẫu thân ruột thịt, nàng ta không phản bác gì được, chỉ có thể nói lời khách khí một hai câu, nghẹn một bụng tức cáo từ.
Sau đó nàng ta cũng không dám hỏi ai nữa, mà yên lặng trở về phòng luyện chữ, nàng ta phải để cho tâm của mình mau chóng tĩnh lại, nếu không liền chính bản thân nàng ta cũng cảm giác mình là cóc ghẻ.
Chu Oánh cũng không biết rằng nàng ta bị một giấc mộng đả kích đến nỗi tâm tình không yên.
Mà nàng chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm trong cung. Ba ngày sau, thấy Cố Uyển Ninh không có xảy ra vấn đề gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm nay, Chu Oánh đang muốn ra cửa đi thôn trang, đột nhiên nhìn thấy Lão Hổ cùng với mười người, hộ tống hai cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Cố Thành Lâm và Cố Thừa Hỷ lần lượt xuống ngựa, nói:
"Thành Lâm (Thừa Hỷ) gặp qua tẩu tử. ''
"Các ngươi đã trở về rồi sao, đen đi, cũng gầy đi không ít nhỉ, chắc hẳn phải chịu không ít vất vả rồi." Chu Oánh nghênh đón cười nói.
"Đúng là phải chịu không ít vất vả, nhưng là tuyệt đối có giá trị, coi như là được mở mang tầm mắt." Cố Thừa Hỷ nói.
"Đúng vậy, thật sự là nhân sinh muôn màu muôn vẻ, so với kinh thành còn náo nhiệt hơn nhiều, cũng phát hiện ra rất nhiều việc đáng giá để suy nghĩ sâu xa." Cố Thành Lâm nói.
"Nô tỳ Thạch Trúc bái kiến phu nhân." Lúc này Thạch Trúc mang theo một bao quần áo không lớn lắm, từ trên xe ngựa phía sau đi xuống.
Chu Oánh nhìn bộ dạng vụng về của nàng ta, cười nói:
"Ngươi đây là có rồi sao?"
"Hồi phu nhân, đã được hơn bốn tháng gần năm tháng rồi." Thạch Trúc nói tới đây, lại nói:
"Đúng rồi, trong xe còn có không ít lễ vật lão gia mang tới cho người và tiểu thư."
Đám người Lão Hổ lúc này, một trái một phải đi tới mỗi người kéo ra một cái rương mây từ trên xe ngựa.
"Mau vào phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người chuẩn bị cơm cho các ngươi." Chu Oánh nói xong, cùng Thạch Trúc đi vào bên trong.
Cố Thừa Hỷ cùng Cố Thành Lâm cũng không có khách khí, kêu Lão Hổ cùng vào phủ.
Sau khi ăn xong, Chu Oánh vốn tưởng rằng Cố Thừa Hỷ cùng Cố Thành Lâm sẽ nghỉ ngơi, không nghĩ tới hai người họ lại trực tiếp ra phủ đi tìm phu tử của bọn họ.
Còn nàng thì đi xem thử Cố Thừa Duệ mua gì về.
Có đồ thêu tinh xảo từ phía Nam, quần áo của hai mẫu tử, cùng với một số đồ trang sức tinh xảo thượng đẳng.
Ngoài ra còn có đồ chơi cho Quả Quả, có trống lục lạc, quả cầu, còi trúc, các loại đồ chơi nhỏ.
Cuối cùng nàng kêu Quỳ Hoa thu lại, sau đó nói với Thu Nương hai câu, bảo nàng ấy đưa y phục mùa thu cho đám người Cố Thành Lâm, sau đó vội vàng tới thôn trang.
Buổi tối ba ngày sau, Chu Oánh vừa vào không gian liền nhận được tiếng kêu khẩn cấp của Cố Thừa Duệ.
Nàng lập tức đi tới trước kho hàng, thông qua miếu Mẫu thần tìm tới, cuối cùng tìm được Cố Thừa Duệ đang sắc thuốc trong phòng bếp phủ tướng quân. Nàng hỏi:
"Có chuyện gì mà chàng lại vội vã tìm ta như vậy?"
"Nha đầu, mau lấy một cây kim phòng uốn ván đi, Chu Hoài Minh bị thương nặng rồi."
"Chờ một chút."Chu Oánh nói xong, đưa kim phòng uốn ván cho hắn.
Cố Thừa Duệ sau khi nhận được liền giấu vào trong tay áo, sau đó lấy thuốc đã sắc ra, bưng vào trong phòng nói với lão tướng quân:
"Lão tướng quân, ngày mai còn phải đánh trận, ngài mau đi nghỉ ngơi đi. Cứ giao Chu đại ca cho ta."
"Vậy vất vả ngươi rồi, có gì cần thì cứ nói." Chu lão tướng quân đứng dậy nói, ánh mắt không nỡ nhìn thoáng qua Chu Hoài Minh, sau đó xoay người đi ra ngoài.